Sâu trong khu rừng thưa thớt phủ đầy sương trắng đặc quánh, tầm nhìn chưa đến mười mét, buộc họ phải bỏ xe và đi bộ tiếp.
Trong tầm mắt, hầu hết cây cối đều đã chết khô, cành cây đen sì khô quắt như những xác khô, thân cây vặn vẹo phủ đầy những mảng nấm xám trắng trông như bọc u nhọt, phập phồng lên xuống tựa như bệnh nấm da biết thở.
Âm u và lạnh lẽo – đó là cảm giác trực quan rõ rệt nhất mà Tô Hạnh cảm nhận được ngay khi bước vào đây.
Sau một đêm nghỉ ngơi tại căn cứ, sáng hôm sau, họ liền xuất phát, men theo dấu vết mà đội trinh sát trước để lại, tiến thẳng về phía Nam, tới chỗ "cây khổng lồ" gần căn cứ nhất – nơi mà ngọn của nó vươn thẳng lên tận đỉnh mây.
Nói nó giống cây cũng không chính xác, nhìn từ xa trông như vô số dây leo khổng lồ vô hạn sinh trưởng, đan xen tạo thành một trụ lớn đâm thẳng lên bầu trời, xuyên vào tầng mây, không thể thấy đỉnh.
Loài sinh vật kỳ quái xuất hiện sau ngày tận thế này, Tô Hạnh chỉ mới quan sát kỹ từ trên cao hai lần – một lần từ căn hộ cao tầng của Ôn Như Yểu, một lần khác trên máy bay vận tải của Tần Mặc – nhưng cả hai lần đều chỉ là nhìn từ xa. Bản năng của con người đối với những thứ khổng lồ phi logic như thế luôn mang một nỗi sợ không tên.
Song trong tiềm thức, cô vẫn có một trực giác rằng thứ này chắc chắn có liên quan đến sinh vật cấp α gây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cap-tren-la-nu-chinh-my-nhan-thu-mat-the/2759502/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.