Tô Hạnh mở bừng mắt trong sợ hãi, nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Trần nhà quen thuộc mà lại xa lạ hiện ra phía trên, dưới thân là cảm giác mềm mại thoải mái. Cô ngây người mất hai giây, rồi bỗng bật dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn quanh căn phòng rộng chưa đến ba mươi mét vuông trước mặt.
Đây là căn hộ cô thuê trọ.
"Chủ nhật nào cũng như vậy sao? Xem ra về sau chủ nhật tôi không nên ngủ lại nữa thì hơn."
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lúc này cô mới chú ý bên cạnh còn có người khác. Cô quay đầu nhìn, thấy Ôn Như Yểu đang mặc một bộ đồ công sở chỉnh tề, trang điểm tinh tế, đứng bên giường cô, trông cứ như thể chuẩn bị đi làm ngay giây tiếp theo.
Tô Hạnh ngơ ngác nhìn căn phòng trọ nơi mình sống nhiều năm, cạnh đó là gian bếp nhỏ, đối diện là cửa dẫn vào nhà tắm và nhà vệ sinh — kiểu bố trí chật hẹp điển hình của căn hộ đơn thân, toàn bộ một cái liếc mắt là thấy hết. Cái đệm dưới người là thứ cô từng bỏ ra số tiền lớn để mua, từng nằm suốt bao đêm.
Một cảm giác như cách biệt cả đời trào lên — nếu như không có sự xuất hiện của Ôn Như Yểu, người hoàn toàn không thuộc về nơi này.
Tô Hạnh: "Cô... sao cô lại ở đây?"
Cô nhớ rõ mình chưa từng đưa Ôn Như Yểu về nhà, huống chi... không đúng, bản thân cô cũng không nên xuất hiện ở đây.
"Cô và tôi cùng bị rơi vào ảo cảnh do Cây Mẹ tạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cap-tren-la-nu-chinh-my-nhan-thu-mat-the/2759509/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.