Sáng hôm sau đến trường, vẫn là ánh mắt xăm xia, gièm pha, chế giễu của mấy đứa học sinh trong trường dành cho tôi, dù có khó chịu cách mấy tôi cũnh phải rán nhịn vì mỗi khi tôi định động thủ thì cứ ý như rằng Hoàng Mai lại ngăn cản tôi cho bằng được, nếu mà tôi còn nhất quyết tiếp tục nữa thì Hoàng Mai lại phán một câu làm tôi uất nghẹn:
-Nếu Phong thực sự làm chuyện đó thì cứ đi mà đánh người ta!
Thay kệ, cứ mặc họ vậy, thành ra tôi lại nổi tiếng khắp trường, giờ đi đâu ai cũng biết cả. Cứ mỗi lần đi ngang qua mấy lớp là thế nào cũng có mấy em í ới phía sau: “Phong lưu kìa”, “Phong lưu đó”, “Ê, Phong lưu kìa tụi bây”. nghe riết rồi cũng quen, dần dần lại càng nghe càng hay.
“Phong lưu? Hề hề, ừ thì Phong lưu vậy!”
-Xem ra Phong cũng nổi tiếng nhỉ? – Mai nheo mắt.
-Hì Phong lưu mà! – Tôi đắc ý.
-Này thì Phong lưu… – Mai lòn tay véo vào hông tôi một phát cật lực làm tôi đau đến nổi nhảy tưng tửng ra giữa sân trường.
-Au…daaa..! Phong xin lỗi mà! – Tôi nhăn mặt ôm hông.
-Liệu hồn Phong đấy! Lăng nhăng cho lắm vào…!
-Ừ, biết rồi mà, Phong là Phong trong sáng lắm! Hề hề.
Ấy thế mà cái số nó xui làm sao, vừa được tha tội thì cái thằng Toàn lại đến đốt nhà:
-Ê Phong tao kiếm được nhà trọ rồi mày! Thơm tho sạch sẽ nhá, làm gì cũng được tốt! – Toàn phởn la toán lên khi thấy tôi vừa vào lớp.
Ngay lập tức tôi rùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cappuccino/1878991/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.