“-Phong à…! Bây giờ Phong ở bên người ấy chắc hạnh phúc lắm nhỉ…?”
-“Không, Lan à nghe Phong nói…!”
-“Lan hiểu mà, thôi Phong cứ vui vẻ đi…! Lan đi đây…!”
-“Ơ Lan…! Đừng đi…! Lannnnn….!”
-Phong…….! Dậy đi…! Tới giờ đi học rồi…!
-Hơ…! Dậy rồi, Mai xuống trước đi Phong xuống ngay đây…! – Tôi giật mình tỉnh mộng bởi tiếng gõ cửa ầm ầm của Hoàng Mai.
Lại thêm một giấc mơ nữa về Lan, ngày nào cũng vậy, tôi luôn thấy Lan, lúc nào nàng cũng đang trong bô dạng thất thiểu nhìn tôi như hờn giận, trách móc làm lòng tôi đau nhói đến tái tê.
Cứ mỗi sáng tôi lại tỉnh giấc với đôi mắt ngấn lệ, có lẽ tôi đã khóc trong mơ, cũng có lẽ ánh sáng của buổi ban mai làm tôi chói mắt. Nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này tôi cũng đành chấp nhận số phận đã an bài cho mình.
“Mai à, Phong xin lỗi nhé, rồi Phong sẽ sớm quên Lan để toàn tâm với em thôi…”
Xuống đến nhà dưới, thức ăn đã được chuẩn bị tươm tất như mọi khi, vừa thấy tôi lúi cúi vào bàn, Hoàng Mai mắng yêu:
-Chồng ngốc…! Sau này phải tập thói quen dậy sớm đi…! Ngày nào Mai cũng phải gọi cửa đến rát cả cổ họng.
-Uầy, sao mà thay đổi được chứ, từ đó đến giờ Phong toàn đi đến trường sát giờ học thôi…! Có Mai gọi dậy thì còn đỡ….ơ…oáp…! – Tôi lại ngáp dài.
-Chịu, hết cách rùi…! – Mai lắc đầu ngao ngán.
-À mà Mai đã nghĩ ra cách gì chưa….? Về mẹ kế của Phương ấy?
-Vẫn chưa…! Chuyện này hệ trọng quá không quyết định bừa được…!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cappuccino/1878992/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.