Điều kiện thằng Đức đưa ra chẳng khác nào một cú đấm giáng thẳng vào mặt tôi. Tay chân tôi bủn rủn, miệng khô khốc đi trong thấy. Dẫu vậy, tôi vẫn cố hỏi lại như để xác nhận điều kiện mà nó đã đưa ra:
-Trả tiền trọ cho mày à?
-Chính xác.
-Thế mày cần bao nhiêu?
-600 nghìn!
Lại thêm một cú đấm khác giáng thẳng vào mặt tôi. Kì này là tôi gục thật. 600 nghìn nếu so với một người đi làm bình thường thì đã là một con số không hề nhỏ. Đối với một thằng học sinh như tôi thì lại càng lớn hơn. Nó đáng giá cả bữa ăn sáng của tôi trong vòng hai tháng trời. Nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải trả tiền trọ cho nó nếu không muốn bị đứng trước cả máy trăm đứa học sinh vào buổi chào cờ tuần sau.
Tuy nhiên tôi không có thói quen mang tiền nhiều theo bên người nên ghé sát nói nhỏ với nó:
-Thôi được tao chấp nhận điều kiện nhưng bây giờ tao không có mang theo. Để bữa khác được không?
-Được thôi – Nó nhún vai gỏn lọn – vậy thì ngày mai đá giải chừng nào rảnh thì qua bên lớp tao đưa tiền!
-Được, nhưng mày phải hứa là đảm bảo cả tao và Lam ngọc đấy!
-Cái đấy thì mày khỏi phải lo!
Vậy là cuộc thương thuyết đã xong. Thằng Đức sẽ không cho tôi và Lam Ngọc đứng cột cờ. Nhưng với điều kiện là điểm kiểm tra anh văn bé Tiên phải 8 điểm trở lên và quan trọng hơn hết là tôi phải trả tiền trọ cho nó.
Thằng Đức đứng lên, tôi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cappuccino/357715/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.