Thích khách vì cần phải nhanh chóng, cũng không có thời gian buộc chặt hai người, chỉ đem số thuốc bột mạn đà la còn lại tất cả nhét vào trong miệng Quý Vân Lưu, liền chạy như bay xuống núi.
Quý Vân Lưu giống như bao tải treo ngang trên đầu vai của thích khách, thấy con đường càng thêm dốc, cao cao thấp thấp, chính mình treo giữa không trung như ngồi xe bay trên mây, còn là loại không có đai an toàn, duỗi tay vô lực bắt lấy quần áo thích khách nói: "Ầy, tráng sĩ, làm một vụ thương lượng, không bằng ngươi thả ta xuống để ta tự mình đi được không?"
Thích khách khiêng nàng mắt nhìn thẳng, hai gã khác mắt nhìn phía trước biểu tình không đổi, Ngọc Hành cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không biết trong lòng mưu tính cái gì.
Quý Vân Lưu: "..."
Trời ơi!
Thỉnh cầu của thiếu nữ mềm mại đáng yêu xinh đẹp như thế bị làm lơ.
Trong núi nhiều đá, cỏ cây sum suê, thích khách chọn đường hẻo lánh không người, Quý Vân Lưu bị khiêng trên đầu vai thích khách, cái bụng đặt ở bả vai đối phương, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của chính mình đều phải bị xóc ra ngoài, toàn bộ đầu váng mắt hoa.
Mạn đà la là thuốc tê, nhưng đưa vào trong miệng nàng chính là phần còn dư lại trong khăn, hiện giờ, nửa tê nửa không tê..
Nàng nghiêng đầu xem thích khách chạy như điên, ngưỡng mặt, nhìn đường núi còn dài mà lại nghiêng dốc phía trước, thở ra một hơi, lại lần nữa buồn bực nói: "Tráng sĩ, ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cat-que/2068338/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.