Cuối cùng thì Trình Nhất Lâm và Hạ Nhi quyết định về phòng nghỉ ngơi giành sức để tối đến lao đầu vào những tụ điểm ăn chơi sầm uất nổi tiếng bên Thái, ban đầu Nhất Lâm không muốn để một đứa con gái như nó đến những chỗ như thế nhưng Hạ Nhi nhất định đòi đi bằng được, lải nhải mãi bên tai cuối cùng cậu cũng đành chấp nhận. Chả bù cái đôi Thất Thất với Hạ Dực kia đang bạt ngàn với nhau tận đẩu tận đâu ấy, hai kẻ này thì nằm trong phòng xem tivi như hội người già.
Trình Nhất Lâm nằm một hồi thấy điều hoà không mát lắm thì nghĩ vô thức vơ cái điều khiển trên bàn để điều chỉnh, ai ngờ sau một hồi mò mẫm bấm đủ kiểu mà vẫn không mát lên tí nào, thậm chí còn nóng hơn, cậu mới bật dậy nhấc máy bấm số goii xuống lễ tân.
Hạ Nhi nằm trên giường nghe cậu nói chuyện với lễ tân bằng tiếng anh thì cứ trố mắt lên nhìn kiểu ngưỡng mộ, nghe Nhất Lâm tuôn tiếng anh ngầu thật đấy.
"Nhìn gì?" Cậu cúp máy, ngơ ngác quay ra nhìn nó làm con bé bối rối đảo mắt nhìn đi nơi khác, nó hơi lắc lắc cái đầu.
"Mà này, tôi nghe nói là ở Thái, hễ trong phòng khách sạn có điều hoà mà tự dưng thấy không mát thì có nghĩa là trong phòng đang có quá nhiều "người" đấy." Cậu thủ thỉ bên tai, giọng cố làm ra vẻ kinh dị.
Hạ Nhi không hiểu ý, hồn nhiên đáp lời:
"Có mỗi hai người, nhiều đâu ra?..."
"Đồ ngốc, vậy mới nói đó..."
"Là sao hả?" Nó cau mày.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-be-cong-toi-roi-phan-2/2633500/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.