Hạ Nhi định giãy nảy lên chối nhưng hình như Hạ Dực đã đoán trước được, cậu giữ vai nó rồi gườm mắt xuống nhìn, ánh mắt con bé giao với ánh mắt đằng đằng sát khí của Hạ Dực khiến nó lo sợ đầy mình. Hạ Dực gằn giọng xuống:
"Chị định chối chứ gì?"
"Hạ Dực này...hỏi gì mà buồn cười thế?...tất nhiên là không rồi!"
"Chị nói dối."
Hạ Nhi giữ vai cậu em trai mình rồi gạt phăng sự nơm nớp lo sợ của mình sang một bên, nó hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Hạ Dực của chị, chúng ta lớn lên cùng nhau, chị là chị của mày, mày chắc chắn phải hiểu chị hơn ai hết đúng không?"
Cậu gạt tay chị mình ra rồi lạnh giọng:
"Nhưng mà chị đang nói dối. Chính vì em hiểu chị nên em mới nhìn ra được rằng chị đang giấu diếm em chuyện gì đó giữa hai người."
Hạ Nhi tức giận đứng dậy quát lớn, còn Hạ Dực, cậu vẫn nhìn chị mình với ánh mắt đầy hoài nghi ấy, nhất định là không tin:
"Sao mày lại có thể nghi ngờ chị chuyện này được chứ!!?? Như vậy có khác nào mày đang nghĩ chị mày lệch lạc đâu hả??!!"
Hạ Dực cũng đứng bật dậy, con bé ngước mắt lên nhìn em trai nó với ánh mắt hằn học. Cậu thở dài rồi thả lỏng mình ra:
"Thôi được rồi, em tin chị, vậy nên chị đừng giấu diếm gì em đấy nhé."
Hạ Nhi nhanh chóng lật mặt như bánh tráng nướng, đang từ giận dữ chuyển một phát qua cười tươi roi rói, tay ra hiệu ok rồi nói với giọng hớn hở:
"OK!!!"
Con bé vui vẻ chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-be-cong-toi-roi-phan-2/2633535/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.