Thời tiết bắt đầu ẩm hơn.
Những tia nằng xuyên qua tầng mây trắng chiếu xuống vạn vật.
Tòa biệt thự sớm mai phủ trong tầng nắng nhạt, vòi phun nước trước sân bắn lên những giọt nước li ti.
Một chiếc ô tô đã đậu ngay trước cổng biệt thự.
Bây giờ là 6h30 phút, khoảng tầm mười lăm phút nữa, xe sẽ khởi hành.
Trong phòng bếp, Hoàng Phong đang đút bữa sáng cho Nguyệt Vy.
Cô cúi đầu, bộ dạng có chút e dè sợ hãi, ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng là chẳng chịt những dấu hôn đỏ rực, đó là tàn tích của cuộc ân ái đêm qua.
Hoàng Phong nâng cắm cô lên, tỏ giọng không vui: "Cúi đầu như thế làm gì hửm?”
Nguyệt Vy mím môi không nói, chỉ là không dám cúi gằm mặt nữa nhưng vẫn không nhìn hắn, ngoãn ngoãn hé miệng nuốt xuống từng thìa cháo.
Ăn xong, như mọi khi, Hoàng Phong lau miệng cho cô, lại đưa tới một hộp sữa.
Nguyệt Vy không nói gì, ngoãn ngoãn vô cùng.
Uống xong sữa, Hoàng Phong lau miệng giúp cô, hằn hơi nâng cắm cô lên, tỉ mỉ quan sát môi cô, hồng nhuận đẹp mắt, bên khỏe mỗi điểm xuyến một dấu vết đỏ chói, nhìn qua có cảm giác ái muội mờ ám.
Hãn mân mê cánh môi mềm, khẽ nói: "Em giận tôi đấy à?” Lời nói hết sức nhẹ nhàng.
Nguyệt Vy nghe hắn hỏi, lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không có.
Hai từ rất nhỏ, hẳn không nghe ra cảm xúc nào.
Hắn không biết Nguyệt Vy có giận hắn hay không, nhưng thấy bộ dạng im lặng này của cô, trong lòng không thoải mái chút nào.
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-em-sai-roi/1969223/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.