12.
“Anh làm gì vậy!!!”
Tôi vẫn giữ nụ cười: “Tôi đang trình diễn cho cậu xem quy trình dọn dẹp đấy.”
Nói rồi tôi còn cố ý bế cậu ấy lên cao hơn một chút, cơ thể cậu ấy đột nhiên mất trọng lực, sợ đến nỗi mặt tái mét, vô thức ôm lấy cổ tôi.
Biết cậu ấy sợ rồi, tôi dừng lại, ngay sau đó cậu ấy lập tức phản ứng lại, khuôn mặt vừa tái đi giờ lại đen sầm, tay chân giãy giụa lung tung, từng chữ từng chữ quát tôi:
“Anh! Đặt! Tôi! Xuống!”
Tuy cậu ấy không cao bằng tôi, cân nặng cũng nhẹ hơn, bế vẫn bế được, khi không cử động thì dư sức, thậm chí còn có thể vừa bế vừa đi được vài bước, nhưng dù sao cậu ấy cũng là một thanh niên sắp trưởng thành, cứ giãy giụa lung tung như thế, tôi thực sự có hơi bế không nổi.
Sợ cậu ấy giãy mạnh rồi ngã, tôi đành phải đặt cậu ấy xuống.
Vừa đặt xuống đất, cậu ấy hung dữ liếc tôi một cái, giơ chân định đá, nhưng tôi đã khéo léo né được.
Trông cậu ấy càng tức hơn.
Tôi thấy vậy liền ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi, nói tôi sai rồi, không nên xúc phạm cậu ấy, xin cậu chủ tha thứ, phạt thế nào cũng được.
Cậu ấy thở hổn hển, cơn giận vẫn chưa nguôi, suy nghĩ một chút, có lẽ vì đánh không lại tôi, nên phạt tôi không được ăn sáng, và phải đưa cậu ấy đến trường rồi đợi cậu ấy ở cổng trường cả ngày không được rời đi.
Thực ra tôi đã ăn sáng rồi, lúc cậu ấy chưa dậy, tôi đã xuống chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-nho-nhat-nam-phu/1025386/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.