Bước chân càng ngày càng gần. Nguyệt Lăng mặt trở nên trắng bệch
Cạch...
"Thiên Lâm.."- Hàn phu nhân mở cửa bước vô phòng anh
Căn phòng trở nên yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Chiếc grap đã bị chiếc chăn che đi nhữg dấu vết làm chuyện mờ ám
Thiên Lâm từ phòg tắm bước ra. Khăn trắng quấn bên dưới cười tươi nhìn mẹ
-" Mẹ sao mẹ lại vô đây"
Bà mỉm cười nhìn anh
-" Mẹ không thấy Nguyệt Lăng đâu, mẹ nghĩ nó ở đây
Ánh mắt bà liếc mọi thứ, Thiên Lâm hơi chột dạ. Mẹ anh mà ở đây càng lâu thì cô chỉ có nước chết.
-"Nguyệt Lăng ra siêu thị rồi mẹ, con có nhờ cô ấy mua cho con miếg cao dán, con hơi đau lưng ạ"
Nghe câu nói là vậy, lông mày khẽ nhíu lại. Con trai đau bố mẹ nào cũg sót. Chồng bà đã đi côg tác xa thỉnh thoảng mới về.Thiên Lâm là con một, cậu mà có mệnh hệ gì chắc bà không sống nổi
-"Thôi được rồi con nghỉ đi bao giờ con bé về bảo nó nấu cho con bát canh, mẹ đến giờ làm rồi"
Tấm lưng vừa khuất, gương mặt anh thay đổi 180°. Anh mở cửa tủ. Bên trog Nguyệt Lăng ngồi trong tủ run lẩy bẩy
-" Không sao rồi". Anh đưa tay bế cô ra khỏi tủ
Tay Nguyệt Lăng vô thức ôm lấy cổ anh. Ánh mắt chạm nhau. Thiên Lâm khẽ hôn lấy đôi môi cô.
Trên người cô mặc chiếc sơ mi mỏng tang của anh, do không mặc đồ lót bộ ngực cô cọ cọ ngực anh. Cổ áo rộg lộ ra xươg quai xanh đầy mê hoặc. Đôi chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-xin-tha-cho-em/331983/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.