Hàn Thiên Lâm chợt nhớ ra ở gần đây có 1 con hẻm nhỏ. Thường xuyên xuất hiện nhiều kẻ xấu.
Anh sợ cô sẽ.. Nghĩ tới đây anh không dám nghĩ tiếp.
Không thể! Nhất định cô sẽ không xảy ra chuyện gì. Bàn tay vô thức không biết từ lúc nào đã nắm chặt, gân xanh nổi lên rõ nét.
Cảm xúc hỗn loạn. Trước tiên anh cần đến nơi đó.
____________________________
-"Cô bao nhiêu tuổi rồ?"_Hắn hỏi cô
-"Vừa tròn 18. À mà anh tên gì nhỉ? "_Cô mỉm cười gãi đầu nhìn hắn.
Hắn "ồ" lên 1 tiếng. Thì ra là vừa bước vào tuổi trưởng thành. Súyt nữa thì mất đời con gái rồi.
-"Ngô Thừa Khúctôi có nói rồi đó.Tôi 23 tuổi! "
==" mặt Nguyệt Lăng đỏ bừng khi hắn nhìn mình chăm chú. Dĩ nhiên hắn không hề biết cô đang đỏ mặt do trời khá tối.
-"Thật sự rất cảm ơn. Vậy..?"
Cô muốn làm gì đó để cảm ơn anh ta. Cô là người có qua phải có lại, 1 khi ai giúp đỡ cô cô chắc chắn sẽ giúp họ khi họ cần.
-"Vậy? "_Hắn nhíu mày.
Nguyệt Lăng xua tay cười.
-"Đừng hiểu lầm. Có thể mời anh 1 bữa cơm không? _Cô cúi người nói.
Thừa Khúc cảm thấy có 1 cảm xúc ngọt ngào tràn đầy tim mình vậy. Nó khiến anh nửa vui nửa ngạc nhiên.
Trong đầu quyết định từ chối mà cái miệng nó lại phản lại anh
-"Tất nhiên"
-"Cho tôi số anh đi"
Chiếc điện thoại được đưa ra trước mặt hắn. Hắn cầm lấy ấn ấn rồi trả lại cô
Vẫn vẻ mặt lãnh. Hắn không hề cười.
Ánh sáng từ xe của Thiên Lâm rọi tới. Ánh sáng chiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-xin-tha-cho-em/332007/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.