Nhà cũ cách âm quá kém, ngoại trừ lúc Trì Gia Nghi cúi đầu hỏi nhỏ vài câu, những câu khác, Lâm Nại đứng ở trong phòng ngủ chính cũng nghe được tám, chín phần, mặc dù giọng nói của Hà Thanh Nhu khá nhỏ, nhưng những câu mấu chốt, cô đều nghe được cả.
Bình thường làm người hay xấu hổ như vậy, đến lúc giận lên cũng không thèm thở gấp một hơi, giờ còn nói không quen...
Lâm Nại dùng sức, môi áp sát lên da thịt sứ trắng của nàng, đưa đẩy ám muội vô cùng, lại đè thấp xuống, còn áp càng ngày càng gần, xoay người lại cố ý mà lui ra sau, hít nhẹ một hơi sau tai, muốn hôn nhưng lại cố tình không thuận.
29, làn da lẽ ra phải xuống dốc, thế nhưng có thể là có liên quan đến tâm thái, làn da của Hà Thanh Nhu vẫn trơn mềm, trắng nõn, ngay cả vết chân chim cũng không thấy đâu, dọc theo ánh hoàng hôn từ ngoài chiếu vào, ngược sáng, có thể nhìn ra lông tơ nhỏ trên vành tai, nét ửng hồng trên tai của nàng vẫn chưa tản, được ánh nắng rọi vào, càng thêm phần đỏ ửng.
"Hỏi chị đó, sao không trả lời vậy." Lâm Nại dò xét vào trong áo của nàng, lòng bàn tay áp lên cái bụng bằng phẳng của nàng.
Dục vọng, xích trần, không che giấu.
Nhưng cái gì cũng không làm được.
Hơn nửa tháng trống trải,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-mat-ngot/1592569/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.