Xung quanh nóng khủng khiếp, như muốn nướng chín người ta.
Những ánh sáng chớp lóe bên người, những dây điện dày đặc như mạng nhện, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Nhưng, cô vẫn nhanh nhẹn tiến lên phía trước.
Cái cảm giác cơ thể bị thiêu đốt, rất lâu, rất lâu trước đây, cô cũng từng nếm trải. Lần đó còn đau đớn hơn lần này cả trăm lần. Sean nói không sai, nếu không phải là cô căm ghét chính bản thân mình, cô sẽ không thể biến thành một con Vô Tướng.
Cô nghĩ tới gia tộc của mình, đó là một sự tồn tại bị tất cả mọi người khinh bỉ, họ chỉ hận không thể tận diệt toàn thể họ tộc của cô. Bọn họ sống một cách hèn mạt ở trong những ngóc ngách bẩn thỉu tăm tối nhất trên thế giới, nhặt nhạnh chút cơm thừa canh cặn của con người, sống những ngày tháng đen tối không thấy ánh mặt trời. Cô còn nhớ mẹ mình vì đói khát nên đã ăn trộm một miếng thịt của gia đình nọ, bị người nhà họ đánh chết. Có rất nhiều hàng xóm mà cô quen biết, không bị đánh bả chết cũng bị thiêu chết, hiếm có ai được chết già.
Ngay từ lúc chào đời, cô đã bị chụp lên đầu cái tiếng xấu xa. Cô vô cùng oán hận, hận bản thân, hận bản thân tại sao không được giống như con người, có cuộc sống bình yên, được tôn trọng và ngưỡng mộ. Cô sợ hãi có một ngày, mình cũng sẽ giống như những đồng loại, chết bất đắc kỳ tử, nhục nhã và oan ức.
Cô muốn thay đổi. Thế là, cô đã lặn lội vượt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-phu-sinh/2380338/quyen-7-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.