"Thương yêu, chiều chuộng, nghe lời em ấy...?"
Tuy giọng của Diệp Thanh Linh rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh quá yên lặng nên cô nghe được rất rõ ràng, nhất là hai chữ "Chị gái", vô cùng lảnh lót.
Chợt nghe được âm thanh mỏng manh nhưng vô cùng chuẩn xác của Diệp Thanh Linh, trong mắt của Thời Vũ hiện lên sự ngạc nhiên không thể che giấu, nhưng sau khi cô nhận ra Diệp Thanh Linh vừa nói câu gì thì chút ngạc nhiên cũng biến mất sạch, ngay cả đuôi mắt cũng bắt đầu hơi giật giật.
Thời Vũ: "...?"
Diệp Thanh Linh không những ngước đầu nhìn Thời Vũ mà cô còn ngoan ngoãn vô tội mà chớp chớp mắt, như kiểu cô cảm thấy mình không có làm sai cái gì sất.
"Em...!gọi tôi là gì cơ?" Im lặng nhìn nhau một hồi lâu thì Thời Vũ mới hỏi lại.
Diệp Thanh Linh ngốc nghếch lặp lại: "Chị gái?"
Lần này, cô vừa mới thốt ra hai chữ đó thì mặt của Thời Vũ đã tối sầm xuống, khóe môi giật giật lên, châm chọc nói: "Diệp Thanh Linh, em kêu lại lần nữa?"
Diệp Thanh Linh bị dọa sợ tới nổi rụt cả vai, cô lại càng thấy mình hoang mang và ấm ức, cô không biết tại sao mà Thời Vũ lại giận dữ.
Lúc cô còn trên núi, cô cũng từng gặp qua một vài các cô, các chị lớn tuổi, ai cô cũng gọi bằng "Chị gái" để thể hiện sự tôn trọng, vả lại, cái chị gái trước mặt này thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, nếu gọi như thế cũng đâu có sai.
Chẳng lẽ phải nâng thêm một bậc, gọi là thím thì cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-ma-khong-duoc/1812061/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.