Mạnh Duệ cảm thấy Chu Kiều thật rộng lượng, liền nói:
“Không, không, là tớ sai thật mà.”
“Hay thế này đi, tớ nhớ nhà cậu cách trường khá xa, mà cậu lại không thân với bạn cùng phòng trong ký túc xá, hay để tớ mua cho cậu một căn hộ…”
Câu nói còn chưa dứt, đã bị Chu Dịch cắt ngang.
“Mạnh Duệ? Cậu lại nói gì với Chu Kiều nữa đấy?” Kể từ lần hai người họ cãi nhau, đã ba, bốn tháng Chu Dịch không nói chuyện với Mạnh Duệ.
“Cậu lại đang bắt nạt Chu Kiều đúng không?”
Không đùa đâu, tôi thấy rõ ánh sáng trong mắt Chu Kiều vụt tắt, sau đó cô ấy khẩu hình miệng một chữ “cnm” rất rõ ràng.
Mạnh Duệ lật mắt, lạnh lùng đáp:
“Chu Dịch, cậu bị cái gì vậy? Não với ruột thẳng nối liền à?”
Cô ấy thậm chí không buồn giải thích, lập tức phản công. Với những người cô ấy ghét, Mạnh tiểu thư lúc nào cũng sắc bén như vậy.
Chu Dịch tức giận đến mức nghiến răng không nổi, nói:
“Vậy cậu đứng đây với Chu Kiều làm gì?”
Tôi mỉa mai:
“Chắc cậu đã mua miếng đất này rồi, nên người khác đứng vào cũng không được.”
Sau đó kéo Mạnh Duệ ra, làm động tác nhường chỗ, ra vẻ cung kính:
“Mời, mời. Chúng tôi đâu dám đụng tới cậu, mời thiếu gia Chu.”
Chu Kiều nở nụ cười lạnh nhạt, nói:
“Chu Dịch, cậu hiểu lầm rồi. Tôi chỉ đang dạy bổ túc cho Mạnh Duệ. Bây giờ cô ấy đã học tốt hơn, chúng tôi nói chuyện chẳng phải rất bình thường sao?”
Chu Dịch á khẩu, chỉ nói được:
“Cô ấy mà tiến bộ? Chắc là đi chép bài của người khác!”
Tôi vừa định mắng lại, nhưng không ngờ Chu Kiều nhanh hơn tôi, lập tức phản pháo.
“Bạn Chu đang nghĩ là tôi không đủ trình độ, hay bạn Mạnh Duệ quá ngu ngốc? Chẳng lẽ việc cô ấy tiến bộ lại khiến bạn khó chịu đến vậy sao?”
“Bạn không biết Mạnh Duệ đã nỗ lực thế nào, chỉ muốn dùng một câu nói để phủ định toàn bộ công sức của cả tôi và cô ấy à?”
“Hay trong mắt bạn, tôi và Mạnh Duệ đều là người không có đạo đức, thích làm những chuyện phá hoại sự công bằng?”
Ba câu hỏi liên tiếp của Chu Kiều, kèm theo nụ cười lịch sự, khiến cả không gian lặng thinh.
“Tôi khuyên bạn Chu Dịch, sau này nên học cách tôn trọng người khác hơn, đừng nói những lời không suy nghĩ, dễ tổn thương người khác.”
Chu Dịch hiển nhiên bị lời nói của cô ấy làm cho tức giận, cậu ta cãi lại:
“Vậy sao trước đây tôi cũng nhờ cô dạy kèm, mà cô không đồng ý?”
Ánh mắt Chu Kiều bình tĩnh và sáng rõ:
“Đều là người trưởng thành, tôi biết nên dạy nam hay dạy nữ.”
Chu Dịch bắt đầu nói năng hồ đồ:
“Tôi nghĩ chắc do tiền tôi trả không nhiều bằng Mạnh Duệ đúng không? Tôi cứ tưởng cô là người tốt, nhưng nếu đã như vậy, tôi không cần quan tâm cô nữa!”
Nhìn cảnh này, trong đầu tôi bỗng hiện lên tuyến tình cảm của Chu Kiều và Chu Dịch trong tiểu thuyết.
Chu Kiều sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha nghiện cờ bạc và bạo hành, mẹ thì vừa bảo vệ cô và em trai, vừa không nỡ ly hôn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.