"Xem ra, ngươi vẫn xem lời căn dặn của ta như gió thoảng bên tai." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, trong nháy mắt khí thế mạnh mẽ kinh người trào ra. Giống như Trường Giang cuồn cuộn đập vào mặt. "Tiền bối." Thấy đối phương còn chưa ra tay, Giang Hạo đúng lúc nói: "Vãn bối không phải cố ý, thật sự là có lệnh của sư môn nên không thể chống lại. Đồng thời ở đây quá mức nguy hiểm, không nói hoa kia không dễ nhổ đi trồng nơi khác, nó cũng không quen với khí hậu ở đây. Trái lại ảnh hưởng với sự sinh trưởng." Hồng Vũ Diệp nghe vậy, vẫn không định tha cho Giang Hạo. Nàng dùng một ánh mắt, lấy khí thế mạnh mẽ đẩy người lên trên vách tường. Tuy nhiên thấy Giang Hạo nói còn có thể nghe được, nàng không nhắc lại việc này nữa. Mà nàng cầm lấy cái cuốc nói: "Ngươi thích đào quặng?" "Coi như vậy đi." Giang Hạo đứng vững, hàm hồ nói. Nhưng hắn vừa dứt lời, đối phương lại liếc mắt qua, hắn vội vàng đổi giọng: "Thích." Hồng Vũ Diệp tiện tay ném cái cuốc trả lại cho Giang Hạo. Sau đó, nàng bước nhanh ra phía ngoài, giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ. "Đuổi theo." Giang Hạo nhận lấy cái cuốc, không dám do dự. Chỉ là hắn không hiểu đối phương định làm gì. Một lát sau, Hồng Vũ Diệp xuất hiện ở bên vách đá của hầm mỏ. "Tiền bối, ở đây hơi đông người." Giang Hạo có lòng tốt nhắc nhở. Hồng Vũ Diệp liếc nhìn nam nhân bên cạnh, chậm rãi: "Ngươi lo lắng ta bị nhìn thấy sẽ gặp nguy hiểm, hay lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-tha-tu-luyen-ben-nguoi-nu-ma-dau/2880140/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.