Bên rìa quặng mỏ. Một mảnh hoang vu. Xa hơn chút nữa, cây cối tươi tốt. Hồng Vũ Diệp đứng ở chỗ cao, quan sát quặng mỏ, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Quặng mỏ cũng không có gì kỳ quái, là địa thế có chút kỳ quái, linh khí ngưng tụ không tan, đại thế tụ mà không ra, là một nơi tốt." "Loại địa thế này có lợi gì không?" Giang Hạo quan sát tỉ mỉ, nhìn không ra cái gì cả. Hồng Vũ Diệp lườm Giang Hạo, mỉm cười nói: "Dưới mạch khoáng, có mộ. Còn không phải Có mộ? Giang Hạo kinh ngạc, thử thăm dò nói: "Chúng ta cần đi xuống xem một chút không?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh, sau đó quay đầu rời đi. Nhìn ánh mắt của đối phương, Giang Hạo cảm thấy nữ tử trước mắt dường như đang khinh thường đối với nơi này. "Chỗ người chết nằm thì có gì đáng đi?" Hồng Vũ Diệp hơi ghét bỏ nói: "Xúi quẩy." Nghe những lời đó, Giang Hạo càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Hồng Vũ Diệp. Tu vi, hiểu biết, tâm tính, không có chỗ nào mà không phải là siêu phàm thoát tục. Chẳng qua có đôi khi lại khiến cho hắn cảm thấy quái dị. Người này không chỉ muốn cướp Thiên Hương Đạo Hoa, còn muốn tiện tay cầm pháp bảo hỏng của hắn đi. Sau khi suy nghĩ lúc, hắn nhất thời lại quên đuổi theo. "Ngươi muốn ở lại đào quáng sao?" Hồng Vũ Diệp quay đầu lạnh lùng hỏi. "Không có, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy khâm phục khí phách của tiền bối." Giang Hạo kịp thời bắt kịp. "Ngươi đang nói dối à?" Hồng Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-tha-tu-luyen-ben-nguoi-nu-ma-dau/2880238/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.