"Không phải sao?" Nam tử trung niên có chút tiếc nuối, chợt nói: "Vậy không biết là người phương nào sáng tác, có thể giới thiệu cho tại hạ một chút hay không?" Giang Hạo lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Hắn chắc là đã qua đời." "Thì ra là thế." Người đàn ông trung niên cũng không hỏi nữa, mà là giơ bình rượu trong tay lên: "Đạo hữu uống rượu không?" "Đa tạ ý tốt của tiền bối, vãn bối không uống rượu." Giang Hạo từ chối. "Xem ra thật sự không phải là thơ của ngươi, đáng tiếc." Người đàn ông trung niên có chút bất đắc dĩ. Giang Hạo cúi đầu, cũng không trả lời vấn đề. "Vậy quấy rầy hai vị rồi." Người đàn ông trung niên quay người rời đi. Giang Hạo cũng không để ý, mà là rời xa chỗ này, tiếp tục hướng về phía hạ nguồn. Hồng Vũ Diệp không nói quay đầu, hắn cũng không dám quay đầu. Mà thuyền gỗ lại không cần đưa trở về, chỉ cần đậu tại hạ nguồn là được. Nhìn thuyền của Giang Hạo rời đi, người trung niên rơi xuống bên cạnh người say rượu, lắc đầu: "Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc." Nam tử say rượu nằm sấp ở đầu thuyền, nhìn bóng trong nước, khẽ cười nói: "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà. Ta thích cái này, ha ha ha." Đầu tóc hắn rối bời, con mắt mê ly. Ngũ quan lập thể anh tuấn. Mà nam tử trung niên bên cạnh hắn thì có râu, bên trong ánh mắt có một tia tang thương: "Tính toán xem bài thơ này xuất phát từ nơi nào, chúng ta đi qua nhìn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-tha-tu-luyen-ben-nguoi-nu-ma-dau/2880504/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.