Bên trong đại lục có nhật nguyệt tinh thần vờn quanh. Tự Bạch vẫn đứng ở trước Đốt Tiên trận, chưa bao giờ rời đi, cũng chưa để cho bất kỳ người nào tiến vào. Một số đồng môn cảm thấy kỳ quái. Không biết sư huynh đang nhìn cái gì, thậm chí hắn còn không chú ý đến phát hiện trong m Dương Trận. "Sư huynh, Tự Bạch sư huynh, phát hiện lớn." Thiếu niên trước đó chạy tới. "Phát hiện lớn?" Tự Bạch ôn tồn nói: "Lần trước Mạc sư đệ cũng nói như vậy." "Ha ha." Mạc Xuyên xấu hổ vò đầu, chợt nghiêm mặt nói: "Lần này thật sự chính là phát hiện lớn, chúng ta phát hiện ra ân oán giữa Nhân Hoàng và Đọa Tiên tộc. Bên trong có rất nhiều văn hiến, sau khi mấy vị sư huynh chỉnh hợp đã đưa ra suy đoán khá mạch lạc. Cũng không là Nhân Hoàng cố ý muốn đánh phá Đọa Tiên tộc, mà là có chút bất đắc dĩ." "Có chút bất đắc dĩ?" Tự Bạch có chút ngoài ý muốn. "Đúng vậy, căn cứ theo ghi chép, lúc Nhân Hoàng gặp phải rất nhiều khốn cảnh, đại địa rung chuyển gần như là thời đại hắc ám. Lúc này, Nhân Hoàng sao có thể chủ động đi trêu chọc Tiên tộc ngay lúc đó được chứ?" Mạc Xuyên lấy văn hiến ra, nói: "Sư huynh, ngươi xem những thứ này. Tât cả văn hiến đều ghi lại là tâm lực của Nhân Hoàng tiêu hao quá độ, gần như vô lực tái chiến. Mà nguyên nhân khiến cho hắn không thể không ra tay chính là, Tiên tộc có người ngưng tụ ra thứ cấm kỵ." "Thứ cấm kỵ?" Tự Bạch có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-tha-tu-luyen-ben-nguoi-nu-ma-dau/2883877/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.