🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng không thể nào là Tiêu Hằng, có lẽ chỉ là giọng nói giống nhau thôi.

Dù sao ai cũng biết nhân phẩm của Tiêu Hằng, hắn không thể nào lén lút qua lại với Triệu Uyển Nghiên sau lưng nàng được.

Nam nhân đó rốt cuộc là ai?

Triệu Doanh Doanh càng thêm tò mò, nàng lén mở hé cửa, nhìn vào bên trong gian phòng. Trong tầm nhìn hẹp qua khe cửa, nàng thấy bóng dáng của Triệu Uyển Nghiên và bóng lưng của nam nhân kia, nhưng tiếc là khuôn mặt của hắn bị che khuất, không nhìn thấy được.

Triệu Uyển Nghiên cười tươi, xoay người, vòng tay qua cổ nam nhân, thuận thế ngồi lên đùi hắn, tựa đầu vào lòng hắn, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Triệu Doanh Doanh thấy mà kinh ngạc, Triệu Uyển Nghiên và nam nhân này đã thân mật đến mức này rồi sao?

Người này rốt cuộc là ai?

Tiếng nói từ trong phòng cũng rất nhỏ, mơ hồ nghe được: "Nhị lang…"

Triệu Doanh Doanh nhíu mày, Nhị lang? Là ai chứ?

Nàng tiếp tục nhìn qua khe cửa, chỉ thấy Triệu Uyển Nghiên ngửa đầu, hôn nam nhân đó. Triệu Doanh Doanh lập tức quay mặt đi, cảm thấy cảnh tượng này quá sức chịu đựng.

Không được, vẫn phải biết nam nhân này là ai.

Triệu Doanh Doanh lại nhìn qua khe cửa, thấy hai người họ hôn nhau không rời, tay nam nhân ôm lấy eo của Triệu Uyển Nghiên, mà Triệu Uyển Nghiên cũng không kháng cự, thậm chí còn rất hưởng ứng. Triệu Doanh Doanh lại thấy khó chịu, cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn mà tiếp tục nhìn, cuối cùng, khuôn mặt nam nhân hiện rõ qua khe cửa.

Triệu Doanh Doanh nhìn kỹ, là một khuôn mặt rất quen thuộc.

Chính là Tiêu Hằng mà nàng nghĩ không thể nào.

Triệu Doanh Doanh lập tức cảm thấy như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin nổi, Tiêu Hằng và Triệu Uyển Nghiên ôm ôm ấp ấp?

Trong khoảnh khắc, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.

Xong rồi.

Triệu Uyển Nghiên chắc chắn sẽ chế giễu nàng, cả Hồ Châu thành sẽ chế giễu nàng.

Tiêu Hằng có bị điên không? Triệu Uyển Nghiên có gì hơn nàng chứ? Không đẹp bằng nàng, eo không thon bằng nàng, chân không dài bằng nàng, dáng người không đẹp bằng nàng!

Tại sao?

Hai người họ từ khi nào đã gian díu với nhau?

...

Triệu Doanh Doanh chỉ cảm thấy không nghe thấy gì xung quanh nữa, nàng chỉ nghe thấy trong đầu mình lặp đi lặp lại một câu, xong rồi, nàng sẽ trở thành trò cười của cả thành Hồ Châu.

Không biết bao lâu trôi qua, trong phòng lại vang lên tiếng nói.

Triệu Uyển Nghiên nói: "Nhị lang nói, là ta tốt hay nàng tốt?"

Nàng là ai?

À, là mình.

Triệu Doanh Doanh dần dần tỉnh táo lại từ cơn sốc, vô cùng phẫn nộ, nàng siết chặt nắm đấm, đôi cẩu nam nữ này!

Triệu Doanh Doanh lập tức đứng bật dậy, muốn đá cửa xông vào, chỉ vào mặt đôi cẩu nam nữ mà mắng một trận. Nhưng chợt nghĩ lại, nếu nàng cứ thế xông vào, sự việc làm ầm lên thì chẳng phải nàng sẽ ngay lập tức trở thành trò cười của thành Hồ Châu sao?

Hơn nữa, Triệu Uyển Nghiên nhất định sẽ cao ngạo cười nhạo nàng.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Triệu Doanh Doanh dừng lại.

Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ phải nuốt giận vào trong?

Nàng nuốt không trôi cơn giận này!

Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, tên của Nguyệt Thần đại nhân chợt hiện lên trong đầu nàng như một tia sáng.

Hay là nàng về hỏi Nguyệt Thần đại nhân...

Đúng lúc này, tiếng nói từ trong gian phòng lại vang lên.

Là Tiêu Hằng đang nói: "Tất nhiên là nàng tốt hơn. Nàng ta chỉ là một đứa n/gực to não nhỏ, nếu không phải vì nàng ta đẹp, ta chẳng thèm để mắt đến."

Triệu Doanh Doanh tức giận.

Tên Tiêu Hằng này, đúng là kẻ hai mặt!

Rõ ràng mấy ngày trước hắn còn lời ngon tiếng ngọt tỏ tình với nàng, nói là thích nàng, vậy mà chỉ mấy ngày sau, hắn đã đổi giọng, nói nàng là đứa ngực to não nhỏ!

Ngực to thì nàng nhận, nhưng nàng đâu có não nhỏ?

Rõ ràng nàng rất thông minh!

Triệu Doanh Doanh giận đến muốn phát điên, trong cơn tức giận, nàng đã đá đổ cái bình hoa bên cửa, phát ra tiếng động.

Người trong gian phòng nghe thấy, Triệu Uyển Nghiên hỏi: "Tố Tâm?"

Triệu Doanh Doanh vội vàng che miệng, sợ họ phát hiện, nhanh chóng chạy đi.

Triệu Uyển Nghiên không nghe thấy Tố Tâm ngoài cửa trả lời, liền có chút nghi hoặc, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Tố Tâm nằm trên đất. Triệu Uyển Nghiên kinh ngạc, vội vàng đỡ Tố Tâm lên.

"Tố Tâm, tỉnh lại. Ngươi bị sao vậy?"

Tố Tâm xoa đầu, mắt mờ mịt, không nói được gì rõ ràng: "Cô nương, nô tỳ vừa rồi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, sau đó không nhớ gì nữa."

Triệu Uyển Nghiên nhìn quanh, ngoài họ ra không có ai trên lầu hai. Phản ứng đầu tiên của nàng là có người đã phát hiện họ, nhưng ngay sau đó nàng nghĩ, nếu có người phát hiện, thì sao? Đối với nàng mà nói, chẳng phải càng tốt hơn sao?

Tiêu Hằng không cùng Triệu Uyển Nghiên ra ngoài xem tình hình, chỉ hỏi vọng ra từ trong phòng: "Chuyện gì vậy?"

Triệu Uyển Nghiên nghĩ một chút rồi trả lời: "Không có gì, Tố Tâm không cẩn thận đá trúng bình hoa."

Tiêu Hằng ồ một tiếng, đưa tay kéo Triệu Uyển Nghiên vào lòng, đặt nàng ngồi lên đùi, tiếp tục việc lúc nãy. Hôm đó đi dạo hồ Túy Tâm, hai người một người muốn xả giận, một người muốn bám víu, nên nhanh chóng quấn quýt lấy nhau, từ ngón tay đến đôi môi, rồi đến những chỗ khác.

Tiêu Hằng nghĩ rằng Triệu Doanh Doanh thậm chí không chịu hôn, nếu đã vậy, hắn sẽ cùng với muội muội mà nàng không ưa lên giường trước. Đây cũng không thể trách hắn, chỉ là một sự trừng phạt nhỏ, trong lòng hắn vẫn nhớ nhung Triệu Doanh Doanh, quyết tâm phải nếm trải nàng một lần.

Còn Triệu Uyển Nghiên chỉ là trò tiêu khiển lúc cô đơn, hắn không định cho nàng bất cứ danh phận gì.

Khi nữ nhân thân mật, quả thật thích so đo ghen tị, Tiêu Hằng luôn biết cách làm họ vui lòng, thuận theo lời họ nói, nếu họ hỏi mình và người khác so ra thế nào, thì tất nhiên sẽ khen họ và chê bai người khác.

Những lời ngọt ngào này Tiêu Hằng nói ra cũng dễ dàng, nhưng chỉ là chút đùa vui giữa hai người, không hề thật lòng.

Còn Triệu Uyển Nghiên, nàng muốn xác lập quan hệ với Tiêu Hằng, biết rõ Tiêu Hằng và Triệu Doanh Doanh chưa có gì, như vậy nàng mới chiếm thế thượng phong.

Nam nhân thường hay đào hoa, trong lòng có thể chứa nhiều phụ nữ, Tiêu Hằng cũng không ngoại lệ. Triệu Uyển Nghiên không quan tâm đến tình cảm thật lòng của Tiêu Hằng, nàng chỉ muốn con người Tiêu Hằng và danh phận chính thê của hắn.

Chỉ cần nàng lấy được Tiêu Hằng, nàng sẽ vượt qua Triệu Doanh Doanh, vượt qua tất cả các cô nương trong thành Hồ Châu.

Triệu Uyển Nghiên nghĩ đến chiến thắng của mình, liền chủ động đáp lại Tiêu Hằng.

Triệu Doanh Doanh không biết mình đã rời khỏi trà lâu đó thế nào, nàng hồn bay phách lạc trở về Triệu phủ.

Hồng Miên trên đường đi muốn nói lại thôi, mặt đầy lo lắng, cô nương sắc mặt thật khó coi, đôi mắt vô hồn.

"Cô nương không sao chứ? Cô nương rốt cuộc đã thấy gì?"

Lời của Hồng Miên làm Triệu Doanh Doanh nhớ lại những hình ảnh ghê tởm, nàng ôm ngực, một trận buồn nôn, không khỏi ho khan mấy tiếng, nàng lớn tiếng nói: "Người trong phòng của Triệu Uyển Nghiên là Tiêu Hằng! Bọn họ đang làm những chuyện dơ bẩn trong phòng..."

Giọng nàng dần nhỏ đi.

Hồng Miên nghe xong kinh ngạc: "Cô nương không đùa chứ?"

Sao có thể là Tiêu công tử?

Triệu Doanh Doanh chống cằm, gương mặt buồn rầu: "Ngươi nghĩ ta sẽ đùa về chuyện này với ngươi sao?"

Hồng Miên lắc đầu, nàng biết Triệu Doanh Doanh luôn tự hào về hôn sự của mình, tất nhiên sẽ không dễ dàng đùa về chuyện này.

“Nhưng... Tiêu công tử không thể làm ra chuyện như vậy được.” Thật khó mà tin nổi.

“Tiêu Hằng đúng là mù mắt rồi, rốt cuộc hắn thấy gì ở Triệu Uyển Nghiên chứ?!” Triệu Doanh Doanh vẫn rất tức giận, “Hắn còn mắng ta là đồ ngực to óc như trái nho, hắn hoàn toàn không để mắt đến ta.”

Triệu Doanh Doanh tức giận đập mạnh tay lên bàn, làm đau cả tay mình. Nàng xoa tay, nghĩ đến việc mình sắp trở thành trò cười cho cả thành Hồ Châu, bật khóc nức nở.

Trước đây nàng còn thường hay đắc ý trước mặt Triệu Uyển Nghiên, giờ thì thảm rồi, mất mặt lớn. Nàng gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Triệu Uyển Nghiên, ôi trời ơi.

“Phải làm sao đây, Hồng Miên?”

Hồng Miên chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng hoang mang không biết phải an ủi Triệu Doanh Doanh thế nào.

“Nô tỳ cũng không biết.”

Triệu Doanh Doanh rên lên một tiếng, không biết sau này nàng sẽ sống thế nào ở thành Hồ Châu, nhất định sẽ bị người ta chế giễu.

“Hồng Miên, ngươi đi lấy rượu tới!” Triệu Doanh Doanh vung tay quyết định mượn rượu giải sầu.

Hồng Miên do dự, nhưng lại nghĩ rằng chuyện này đối với cô nương đúng là đả kích rất lớn, cô nương bình thường với Tiêu công tử tình cảm tốt như vậy, chắc chắn không thể chịu nổi. Có lẽ để cô nương uống chút rượu, ngược lại sẽ dễ chịu hơn.

Hồng Miên nghĩ vậy, đi lấy một bình rượu về.

Triệu Doanh Doanh không thường uống rượu, Hồng Miên sợ nàng say rượu sẽ khó chịu, chỉ dám lấy loại rượu lê hoa nhạt nhất, ngọt thanh, thường không làm say.

Hồng Miên rót rượu vào ly, “Cô nương uống ít thôi.”

Nhưng Triệu Doanh Doanh giật lấy bình rượu từ tay Hồng Miên, ngửa đầu uống một hơi, lập tức uống hết nửa bình.

“Thật quá đáng!” Nàng nói.

Hồng Miên gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, hai người đó thật là...”

Triệu Doanh Doanh nói: “Ta chỗ nào ng/u chứ? Ta chỗ nào không có đầu óc? Ta chỉ không thông minh như vậy thôi!”

Nàng tức giận nhất với câu này, hơn cả việc Triệu Uyển Nghiên và Tiêu Hằng dính líu với nhau.

Triệu Doanh Doanh lại nghĩ đến mỗi lần từ nhỏ đến lớn, nàng đều thua thảm khi đấu với Triệu Uyển Nghiên, không khỏi cảm thấy thất bại: “Chẳng lẽ ta thực sự rất ng/u sao?”

Triệu Doanh Doanh cầm lấy một bình rượu lê hoa bên cạnh, đưa cho Hồng Miên: “Ngươi cũng uống với ta, hai người cùng giải sầu chắc chắn sẽ nhanh hơn.”

Hồng Miên thở dài, đành phải uống rượu cùng Triệu Doanh Doanh.

Rượu lê hoa tuy nhạt, nhưng tửu lượng của hai người đều kém, chẳng bao lâu cả hai đều say.

Hồng Miên say rồi, nằm bò ra bàn ngủ. Triệu Doanh Doanh đẩy nàng, cố gắng gọi nàng dậy, nhưng không sao gọi được, bĩu môi, loạng choạng đứng lên.

Túi thơm nàng định tặng Tiêu Hằng rơi ra từ tay áo, Triệu Doanh Doanh nhìn túi thơm, càng thêm tức giận.

Khi nàng đang cẩn thận làm túi thơm cho hắn, thì Tiêu Hằng đang ôm hôn Triệu Uyển Nghiên. Nghĩ tới đó nàng càng giận hơn.

Triệu Doanh Doanh nhấc chân, giẫm mạnh lên túi thơm để xả giận. Nàng cảm thấy chưa đủ, giẫm thêm vài cái nữa. Đến khi túi thơm bị giẫm nát, nàng mới cảm thấy nguôi giận một chút.

Triệu Doanh Doanh hừ một tiếng, quay người nhưng lại loạng choạng, đưa tay muốn bám vào bàn bên cạnh nhưng không đủ với, sắp ngã xuống đất thì bất ngờ rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Triệu Doanh Doanh ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc mặt nạ quen thuộc.

Trong lòng nàng nỗi uất ức như bị khuếch đại, khóc càng lớn hơn.

“Nguyệt Thần đại nhân, hu hu hu.”

Hoắc Bằng Cảnh ừ một tiếng, nhìn nàng khóc như hoa lê đẫm mưa, không khỏi có chút khó chịu.

Tình cảm của nàng đối với vị hôn phu thật sâu đậm, buồn bã đến mức này, còn uống say nữa.

Triệu Doanh Doanh từ trong lòng Hoắc Bằng Cảnh cố gắng ngồi dậy, lau nước mắt lên áo hắn, Hoắc Bằng Cảnh ngửi thấy hương thơm trên người nàng, theo động tác của nàng len lỏi vào mũi hắn.

Trời hè áo mỏng, sau một hồi loạng choạng, cổ áo Triệu Doanh Doanh bung ra, lộ một mảng da trắng như tuyết.

Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh tối lại, yết hầu khẽ động.

Triệu Doanh Doanh không hề hay biết, ngẩng đầu, đôi mắt ngơ ngác nhìn Hoắc Bằng Cảnh.

Triệu Doanh Doanh nuốt nước bọt, nàng luôn muốn biết diện mạo của Nguyệt Thần đại nhân sau chiếc mặt nạ.

Đêm nay mượn cơn say làm can đảm, Triệu Doanh Doanh từ từ đưa tay muốn tháo chiếc mặt nạ xuống.

Ngón tay nàng vừa chạm vào mặt nạ đã bị một đôi tay ấm áp nắm lấy.

“Muốn làm gì?” Hoắc Bằng Cảnh hỏi nàng.

Triệu Doanh Doanh thành thật nói: “Muốn biết ngài trông như thế nào.”

Không biết vì sao, câu nói này của nàng làm Hoắc Bằng Cảnh thấy thú vị, môi khẽ cong lên: “Ta đẹp hơn vị hôn phu của ngươi.”

Đầu óc Triệu Doanh Doanh có chút chậm chạp, gật đầu theo. Nguyệt Thần đại nhân là thần tiên, đương nhiên đẹp hơn người phàm.

Hoắc Bằng Cảnh buông tay nàng ra, Triệu Doanh Doanh liền tháo chiếc mặt nạ bạc trên mặt hắn xuống.

Ánh mắt nàng dừng lại.

Quả nhiên là… thần tiên giáng trần.

Triệu Doanh Doanh cuối cùng cũng chớp mắt, gật đầu nói: “Ngài đẹp hơn Tiêu Hằng nhiều.”

Hoắc Bằng Cảnh khẽ cười một tiếng.

Triệu Doanh Doanh bị tiếng cười của hắn hấp dẫn, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hắn.

Nàng nhớ, môi của Nguyệt Thần đại nhân cũng ấm áp mềm mại.

Trong đầu Triệu Doanh Doanh hiện lên hình ảnh Tiêu Hằng và Triệu Uyển Nghiên hôn nhau, lại nghĩ đến khuôn mặt của Tiêu Hằng khi định hôn nàng. Là vì nàng không chịu hôn hắn, nên hắn mới đi tìm Triệu Uyển Nghiên sao?

Nhưng môi chạm môi nhìn chẳng có gì thú vị, còn có chút ghê tởm.

Đầu óc nàng hỗn loạn, nhón chân, tiến lại gần hơn.

Cho đến khi chạm vào đôi môi ấm áp mềm mại ấy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.