Triệu Doanh Doanh vẫn giữ hy vọng, dù sao Nguyệt Thần đại nhân sao có thể lừa nàng được chứ?
Lão gia cũng ngạc nhiên khi thấy tiểu nha đầu này đến đây. Nhìn Triệu Doanh Doanh xinh xắn đáng yêu, lão gia vuốt vuốt bộ râu bạc trắng, cười nói: “Tiểu nha đầu, ta có một chắt gái, tuổi tác cũng ngang ngươi.”
Hy vọng cuối cùng của Triệu Doanh Doanh cũng tan biến.
Trong nhà này không hề có vị quan lớn nào từ kinh thành đẹp hơn và xuất sắc hơn Tiêu Hằng, chỉ có ông lão già nua trước mắt. Suy nghĩ của nàng trở nên chậm chạp, tự hỏi liệu mình có làm sai điều gì không, không thể nào, Nguyệt Thần đại nhân sẽ không lừa nàng.
Triệu Doanh Doanh cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Ha ha ha ha, ngài từng làm quan lớn ở kinh thành ạ?”
Lão gia nghe nàng nhắc đến chuyện này, đôi mắt già nua bỗng lóe lên tia sáng, như nhớ lại những ngày tháng vinh quang.
“Đó là chuyện bốn mươi năm trước rồi, bốn mươi năm trước, ta thi đỗ trạng nguyên, làm quan ở kinh thành, phong quang vô hạn.”
Nụ cười của Triệu Doanh Doanh cứng đờ, bốn mươi năm trước... lúc đó phụ thân nàng còn nhỏ lắm.
“...Ngài thật là lợi hại, haha. Xin lỗi đã làm phiền, thưa lão tiên sinh, đây là một ít bánh ngọt mà phụ thân ta nhờ mang đến cho ngài, chỉ là chút lòng thành, xin ngài nhận cho, sau này mong ngài thường xuyên qua lại với Triệu gia nhà ta.” Nói xong, Triệu Doanh Doanh cùng Hồng Miên vội vã rời đi.
Hai người nhanh chóng rời khỏi phủ, đi được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-than-khong-bang-cau-ta/2699313/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.