Góc nhìn của Tần Ngự.
21.
Tôi nhìn thấy cô ấy một lần nữa.
Tuy nhiên, cô ấy có vẻ hơi sợ tôi, không muốn nói chuyện với tôi.
Có phải tôi quá hung dữ không? Nói chuyện quá to tiếng rồi?
Trong quán bar, sau vài ly rượu, tôi kéo Trần Trạch sang một bên hỏi:
“Tao rất đáng sợ à?”
Trần Trạch không nghe ra giọng điệu của tôi, gật đầu nói:
“Ngự ca, đây gọi là uy nghiêm.”
Logic vớ vẩn gì thế, tôi đá vào mông cậu ta, không cho cậu ta nói chuyện tiếp.
Tưởng chừng cứ như vậy nhưng không ngờ một ngày nào đó, cô ấy lại nói chuyện với tôi.
Tim tôi đập thình thịch nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Cô ấy nói muốn tôi quay lại trường che chở cho cô ấy.
Tôi mỉm cười, cầu mà không được.
Tôi giỏi đánh nhau là vì cô ấy.
Khi tôi còn nhỏ, vì tôi hay bị bệnh, gia đình bận rộn không có thời gian chăm sóc nên đưa tôi về bà ngoại ở quê.
Tôi đang học lớp 5 tiểu học, trông rất nhỏ và gầy, vừa nhìn là biết rất dễ bắt nạt.
Lần thứ ba bị chặn lại trong ngõ, tôi gặp Ôn Ninh.
Khi đó, tôi bị một nhóm học sinh lớp 4 cướp kẹo dẻo, tôi bất lực ngồi dưới đất khóc.
Chính tiếng khóc này đã thu hút Ôn Ninh đang chuẩn bị về nhà.
Hoàng hôn buông xuống, cô ấy nắm tay tôi, gõ cửa từng nhà, tố cáo với ba mẹ bọn nhóc.
Cô ấy từ nhỏ đã cư xử lễ phép lại có ý thức về lẽ phải.
Những thứ từng bị lấy đi nay lại nằm trong tay tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-thieu-nien-ay-yeu-tham-toi-rat-lau-roi/1256874/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.