"Có ai muốn chủ động xin lỗi hay sám hối không?" Cô quay sang nhìn Mộ Linh Nhi.
"Linh Nhi, cậu không có gì muốn nói sao?" Cô cúi người, mái tóc dài đen nhánh buông xuống.
Người giấy Mộ Linh Nhi được vẽ rất đẹp. Khuôn mặt hồng hào, tóc dài cuộn từ những mảnh giấy nhỏ.
Cô ta không hoảng sợ như những người khác, chỉ im lặng để cô nhìn.
"Sao không nói gì? Dạo này cậu im lặng quá, tớ không quen."
Mộ Linh Nhi nhìn cô: "Dù tớ xin lỗi, cậu cũng không tha thứ."
"Ai biết được. Cậu không thử sao biết?"
"Nhưng tớ không nghĩ tớ bắt nạt cậu."
"Vậy sao?" Bạch Nhược Linh thở dài: "Nhưng Sơn Du và Tô Tinh Mộng nhiều lần ra mặt, không phải vì cậu đồng ý sao? Hơn nữa..." Cô cười tự giễu: "Chuyện nhà, tớ chỉ nói với cậu... Lúc đó cậu hứa sẽ giữ bí mật..."
"Tớ không có nghĩa vụ giữ bí mật cho cậu... Nếu là bí mật, cậu không nên nói cho tớ."
"Ra vậy." Bạch Nhược Linh cúi người, ghé tai cô ta, thì thầm: "Nhưng tớ không chấp nhận được. Tớ nghĩ cậu có thể không quan t@m đến tớ, có thể chửi tớ như họ, bịa chuyện về tớ. Nhưng cậu không thể phản bội lòng tin của tớ. Cậu không giữ bí mật, còn cho người khác cơ hội sỉ nhục mẹ tớ. Linh Nhi, tớ chưa từng nhận được lời xin lỗi của cậu." Cô dịu dàng: "Tớ thật sự muốn xé nát cậu."
Mộ Linh Nhi run lên, mắt đầy sợ hãi.
Bạch Nhược Linh nắm cằm cô ta, hơi dùng sức, cằm giấy vỡ vụn...
"Huhu..." Mắt Mộ Linh Nhi rớm lệ. Cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-truyen-cua-cuu/2574438/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.