Rõ ràng sáng nay người giấy đến trường khá đông, nhưng giờ chỉ còn lại lác đác vài người.
Lớp 12/2 vẫn đầy đủ học sinh, trừ Hứa Bảo Nam không rõ lý do vắng mặt.
Trên đường đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, Bạch Nhược Linh đi qua lớp học cuối cùng.
Lớp học trống rỗng.
Cô đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn qua lớp kính. Bàn ghế học sinh vẫn còn đó, sách vở chồng chất, bình nước, áo khoác đồng phục treo trên ghế. Tất cả như bị bỏ quên.
Trời âm u, lớp học mang vẻ hoang tàn, bi thương.
Khi cô đang chìm trong suy nghĩ, một thứ màu đen rỉ ra từ khe cửa sổ.
Cô ngạc nhiên nhìn. Thứ màu đen ngày càng rõ nét, ngày càng lớn, rồi nhớp nháp chảy xuống, để lại vệt đỏ sẫm như m.á.u trên kính.
Cô rùng mình, cảm thấy ghê tởm xen lẫn cảm giác thoải mái kỳ lạ.
Ngón tay trắng nõn của cô chạm vào vệt đen.
Cô đưa lên mũi ngửi, mùi m.á.u tanh nồng.
Tim cô đập mạnh, toàn thân run rẩy.
Cô bừng tỉnh, nhớ ra mục đích của mình, vội vàng lau tay và đi vào văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Văn phòng giáo viên cũng vắng vẻ như ngoài hành lang. Các giáo viên khác biến mất, chỉ còn giáo viên chủ nhiệm của cô. Nhưng bàn ghế của họ cũng giống như trong lớp học, đồ đạc, quần áo, bình nước... tất cả đều vứt ngổn ngang.
Giáo viên chủ nhiệm ngồi bất động tại bàn làm việc.
Hắn ta cũng là người giấy. Ngoài đôi mắt nhỏ hẹp, hắn ta không khác gì những người giấy khác.
Thân thể cứng đờ, như đang chờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-truyen-cua-cuu/2574459/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.