Đây, đây chẳng phải là một gã người giấy bi3n thái sao?!
Cô dở khóc dở cười, không biết nên thở dài vì người giấy cũng có h@m muốn thấp hèn như vậy, hay nên sợ hãi nữa.
Diệp Tinh Du cũng lập tức nhận ra tình hình. Cậu bước lên một bước, chắn giữa cô và gã người giấy, lạnh lùng quát: "Cút!"
Gã người giấy giật mình, nhưng thấy cậu còn non nớt, liền lớn tiếng: "Mày là thằng nào, dám ăn nói vô lễ với tao hả?"
Diệp Tinh Du cười khẩy, biến sắc mặt trở nên dữ tợn. Một tay cậu nắm lấy cổ áo gã người giấy yếu ớt, nhỏ giọng cảnh cáo: "Ông chú, để tôi nhắc lại lần nữa, nếu ông còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ bóp nát cái đầu ông!"
Nói rồi, cậu dùng sức đẩy mạnh.
Gã người giấy lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt ngã. Lần này gã thực sự sợ hãi, co rúm người lại, thấy cậu vẫn trừng mắt nhìn mình, vội vàng quay lưng bỏ đi.
Diệp Tinh Du ghét bỏ thu hồi ánh mắt, quay sang nói với Bạch Nhược Linh:
"Đừng sợ... chỉ là đồ cặn bã thôi..."
Sau đó, cậu nắm lấy tay vịn ghế bên cạnh cô, hoàn toàn ngăn cách cô với đám người giấy xung quanh.
Hơi thở ấm áp của Diệp Tinh Du phả vào không gian chật hẹp, mang theo mùi hương dễ chịu của bột giặt và nước hoa. Bạch Nhược Linh ngắm mình trong tấm kính xe, nhận thấy gò má ửng hồng, không rõ là do sắc đỏ của chiếc khăn quàng cổ phản chiếu hay do chính sự bối rối trong lòng cô. Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-truyen-cua-cuu/2574512/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.