Dẫu có là nấm thì cũng biết ba từ này không phải từ gì tốt lành.
Song An Chiết ấy thế mà chả tài nào bác bỏ nổi.
Cậu bước qua cổng xoay, bảo vệ ngồi ở trạm gác chứng kiến cảnh này thì lộ vẻ xốn mắt nhưng không dám ý kiến ý cò.
An Chiết hiểu họ, bởi dù chức vị Thẩm phán giả chẳng phải là quân hàm cao nhất, tuy nhiên đứng trước việc sinh sát lại nắm quyền hạn tối cao, không một ai dám đắc tội Lục Phong hết.
…Và cậu cũng vậy.
Cho nên cậu cất tiếng: “Cảm ơn Thượng tá ạ.”
“Chuyện nhỏ.” Lục Phong bảo, “Chiều nay xin nghỉ phép đi.”
An Chiết: “…Hở?”
Lục Phong thờ ơ nâng mí mắt, thản nhiên nói: “Đến Hải đăng với tôi.”
An Chiết: “Đến làm gì cơ?”
Lục Phong: “Tiến sĩ Gheer có việc muốn tìm cậu.”
An Chiết hơi nghi ngại về độ chân thực của câu nói này, vì sao Tiến sĩ Gheer lại muốn tìm cậu chứ?
Có một thoáng cậu nghi rằng đây là cái cớ để Lục Phong tóm cậu tới Hải đăng, nhưng cậu cho rằng màn trình diễn hồi sáng của mình hoàn hảo không tì vết, cả Serran còn chủ động nói đỡ thay cậu mà.
An Chiết: “.”
Cậu bỗng dưng vỡ lẽ, hình như trong mắt Serran mình cũng chả được thông minh cho lắm.
Song dù cậu không phải là một người thông minh, thì vẫn là một cây nấm lí trí đó, đằng nào cậu cũng chờ đợi thời cơ đột nhập Hải đăng lâu rồi. Bởi vậy cậu đáp: “Được thôi.”
Lục Phong khẽ “Ừ” một tiếng, đoạn xoay người rời đi.
∻∻∻
Sĩ quan quân đội sẽ quản lí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-nam-nho/2396052/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.