Địa ngục ư, lúc này không phải tôi ở đó rồi sao?
Tôi từ từ ngước mắt nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt không có một chút biểu cảm nào “Nghiêm Diệu, anh luôn miệng nói yêu tôi, đó là tình yêu của anh ư? Phải không? Quả nhiên Sơn Khẩu Lý Mĩ nói không sai, trong chúng ta người đáng thương nhất chính là anh, luôn tự cho mình là đúng!!!!!!!”
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi của Nghiêm Diệu tăng thêm lực, không ngừng siết chặt.
“Lộ Tịch Ngôn, miệng lưỡi của em quả không tệ, đúng rồi, tôi quên nói cho em một tin tốt lành, Tả Lăng của em đã ly hôn!”
Cái gì, nụ cười trên mặt tôi trở nên cứng đờ “Nghiêm Diệu, anh đã làm gì?”
“Làm gì? Chính là khiến cho Phương Mẫn biết được rõ ràng người đàn ông mà cô ấy muốn ở bên là ai!”
“Vô liêm sỉ, anh vô liêm sỉ, tại sao anh nhất định phải làm như vậy, tại sao?” Tôi khàn giọng nhưng vẫn hướng đến anh gào thét.
Nghiêm Diệu càng dùng thêm sức giữ chặt cổ tay tôi “Lộ Tịch Ngôn, tôi đã nói rồi, trò hay còn ở phía trước, em cho rằng Tả Lăng thực sự đau khổ rồi sao? Không đâu, nói cho em biết, đau khổ còn ở phía sau kìa!!”
“Đại ca!”
Trong lúc chúng tôi đang cãi vã, một người từ ngoài cửa chạy vào, có lẽ là tay chân của Nghiêm Diệu, anh ta hướng đến chúng tôi cúi thấp người hành lễ, Nghiêm Diệu liếc mắt ý bảo anh ta đến chỗ chúng tôi. Anh ta liếc tôi một cái đầy cảnh giác rồi hạ giọng nói nhỏ vào tai Nghiêm Diệu điều gì đó.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-thuoc-phien-thien-duong/486660/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.