"A Chiêu, đây là mẹ con."
Đó là lần đầu tiên Khương Phất Ngọc gặp Khương Dao. Một người đàn ông mặc y phục xanh từ cánh đồng dắt theo một bé gái, chỉ vào nàng và nói rằng nàng là mẹ của cô bé.
Nàng chưa từng gặp bé gái này trước đó, nhưng cảm giác lại vô cùng thân thuộc.
Khi Khương Dao nhìn thấy nàng, đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc và e dè, sau khi xác nhận với cha nhiều lần, cô bé rụt rè gọi: "Mẹ."
Trong vô số đêm chia cách m.á.u mủ ruột thịt, Khương Phất Ngọc đã từng vô cùng nhớ nhung cô bé, bao lần muốn ôm chặt cô bé vào lòng.
Khi triều chính ổn định, nàng không thể kiềm chế mà muốn đón cô bé về bên cạnh mình.
Cô bé mềm mại, đáng yêu, hoàn toàn giống với cô con gái mà Khương Phất Ngọc đã thấy trong mơ trước khi gặp mặt.
Trước khi đưa cô bé đi, Khương Phất Ngọc và Lâm Tố đã thức trắng đêm để trò chuyện dưới ánh nến.
Khi trời sáng, hai người thống nhất sẽ để Khương Dao tự chọn.
Thực ra, Khương Phất Ngọc chẳng bận tâm Khương Dao sẽ chọn thế nào, đồng ý với ý kiến của Lâm Tố chỉ là kế sách tạm thời.
Nàng đã sớm chuẩn bị kế hoạch trong đêm, ngôi làng nhỏ đã được binh lính canh phòng nghiêm ngặt, nếu Lâm Tố phản đối, nàng sẽ không ngại động thủ để cướp con, không ai có thể ngăn nàng mang con gái mình rời đi.
Nàng không quan tâm Lâm Tố có muốn đi theo mình hay không, nàng nhất định phải mang con gái rời đi.
Nhưng ngoài dự đoán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/1267917/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.