Lý Lệ Nhã lái xe vào cổng, cô ấy dừng lại đột ngột trước cửa. Vừa nghe tiếng xe của Lý Lệ Nhã, Lệ Kiều từ trong phòng khách chạy ra, nhìn cô bước xuống xe, cơ thể loạng choạng, bà lật đật lại đỡ Lý Lệ Nhã.
"Con làm gì mà uống say thế này?"
Lý Lệ Nhã nấc một tiếng, hai mắt mơ mang nhìn Lệ Kiều, nói nghe lơ lớ:
"Con... Ư... Con chỉ uống một ch...chút."
Lệ Kiều nhăn mặt, mùi rượu sộc thẳng vào mũi bà:
"Mùi rượu nồng nặc vầy mà con nói một chút. Đi vào nhà, mẹ pha cho ly trà gừng."
Lệ Kiều cố gắng dùng cơ thể yếu ớt của bà để kéo cô ấy vào bên trong, đặt Lý Lệ Nhã xuống ghế sofa mà bà mệt rã rời, trong lòng thầm trách cứ Lý Gia Quốc.
Không phải Lý Gia Quốc đã đi giải quyết công việc thì bà đã nhờ ông ta giúp đỡ rồi. Giúp việc đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn một mình bà.
Lệ Kiều chống nạnh, đứng nhìn Lý Lệ Nhã, bà lắc đầu rồi đi vào bếp pha cho cô ấy một ly trà gừng.
Lệ Kiều cầm ly trà gừng để lên bàn, đỡ Lý Lệ Nhã ngồi dậy, bà giúp cô uống:
Loading...
"Con chi mà uống đến say mèm thế này?"
Lý Lệ Nhã ngoan ngoãn uống hết ly trà gừng, đầu óc tỉnh táo hơn một chút rồi, cô ấy bắt đầu xịu mặt, dựa vào vai Lệ Kiều, giọng trầm xuống:
"Buồn quá mẹ."
"Sao? Có chuyện gì với con?" Lệ Kiều nhìn Lý Lệ Nhã, ánh mắt dịu dàng, bà đưa tay lên vuốt tóc cô.
Lý Lệ Nhã trầm tư, khoé mắt rưng rưng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-nuoi-con-han-nguoi/1548497/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.