Mảnh giấy lúc sáng bị Lưu Ly vò nhăn nhúm nằm yên vị trong một góc tủ. Cô lật đật mở nó ra, run run cầm điện thoại ấn một dãy số. Bàn tay vì sợ hãi mà đổ một tầng mồ hôi mỏng, khó khăn ấn gọi. Đợi khoảng hai hồi chuông, người bên kia mới chậm chạp bắt máy.
"Alo?" đáp lại Lưu Ly là giọng nói trầm khàn của một người đàn ông. Cô như người chết đuối vớ được cọc, khuôn mặt căng thẳng vội vã hỏi:
"Anh là Lâm An Vũ có phải không?"
"Phải!"
"Tôi... tôi là Diệp Lưu Ly con gái của Diệp Sở, cha nuôi tôi xảy ra chuyện rồi, anh có thể giúp tôi được không?"
Dường như câu nói này đã hoàn toàn có tác dụng đánh thức người đang ngáp ngủ ở đầu dây bên kia. Lâm An Vũ thanh tỉnh hoàn toàn, anh ngồi bật dậy, sự khó tin hiện rõ trong đáy mắt, gấp gáp hỏi:
"Cô nói gì? Diệp Sở xảy ra chuyện gì rồi?"
"Đúng... đúng vậy..."
"Cô bình tĩnh, nói cụ thể mọi chuyện tôi nghe!"
Lâm An Vũ nghe Lưu Ly nói ngắn gọn mọi chuyện trong điện thoại mà tim đập tình thịch, mồ hôi vã như tắm. Lâm An Vũ vội tìm người xác minh chuyện này, đến khi chắc chắn Diệp Sở đi vào địa bàn của trùm Văn Dư gần ba tiếng mà vẫn chưa trở ra, lúc này mới thật sự hoảng loạn.
Cái đồ Diệp Sở không biết sống chết, hắn rốt cuộc gặp phải đả kích gì mà lại buông xuôi tất cả, đem tính mạng ra làm trò đùa như vậy! Diệp Sở tốt xấu gì cũng là lão đại, hắn cũng không ngu đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-nuoi-ngon-tinh/800073/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.