Chỉ chốc lát sau, Ninh Doãn Ngân từ trong phòng bệnh chậm rãi đẩy ra, đẩy vào phòng giải phẫu.
Thanh Lưu một thân áo trắng tiêu sái anh tuấn theo sát phía sau.
Lúc đi ngang qua bên Hàn khuynh Thược và Hàn Mộ, Thanh Lưu dừng bước lại, mỉm cười nói: “Cô bé Thược Thược, em cứ yên tâm! Anh nhất định sẽ trả lại cho em một người cha hồ ly sống khỏe mạnh!”
“Cảm ơn anh Thanh Lưu!” Hàn Khuynh Thược mỉm cười, hai mắt đều híp lại.
Hàn Mộ nhìn bóng lưng Thanh Lưu đi vào phòng giải phẫu, lại thất thần một lúc.
“Mẹ, mẹ có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút rồi!” Hàn Khuynh Thược ôm cổ Hàn Mộ, cái đầu nhỏ lại cọ sát eo cô.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hàn Khuynh Thược, Hàn Mộ chậm rãi lắc đầu: “không sao, Thược Thược. Mẹ không sao!”
“Nhưng Thược Thược rất lo lắng cho người!” Hàn Khuynh Thược nâng cái đầu nhỏ, nhìn Hàn Mộ hai mắt đỏ bừng: “Hai ngày nay mẹ rất tiều tụy!”
“Như vậy, Thược Thược hãy theo mẹ vào trong ngồi một chút. Mẹ có thể nghỉ ngơi một chút!” Hàn Mộ nhẹ nhàng nắm tay Hàn Khuynh Thược, ngồi xuống ghế.
Bên này vừa đặt mông ngồi xuống, bên kia lại truyền đến âm thanh huyên náo.
“Đi đi, hôm nay các người phải ném con hồ ly kia ra cửa chính bệnh viện cho tôi! Không...Không, ném xa một chút cho tôi, tốt nhất từ nay về sau biến mất trước mặt tôi! Tôi chán ghét gặp cô ta!” Giọng nói hơi chói tai của Bạch Thanh Tình truyền vào lỗ tai hai người ngồi trên ghế.
“Mẹ, người có cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-tong-giam-doc-qua-can-ro/1232073/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.