-Có chứ ạ.
-Không đâu. Nào, con có đói không?
-Có ạ.
-Tối nay hai cha con mình sẽ ăn ngon một chút, nhưng chúng ta phải nhanh chân lên.
-Con đang đi nhanh đây.
-Trời có thể sắp mưa.
-Sao cha biết.
-Cha có thể cảm nhận được.
-Thế cha thấy gì.
-Cha ngửi thấy mùi tro bụi ẩm. Nhanh lên nào.
Anh bỗng khựng lại.
-Khẩu súng đâu rồi.
Thằng bé cứng cả người. Hoảng hốt.
Lạy chúa! Anh quay lại nhìn bờ biển. Họ đã hoàn toàn khuất bóng con tầu. Anh nhìn con. Thằng bé ôm đầu mếu máo.
-Cha ơi, con xin lỗi, con rất xin lỗi cha.
-Anh đặt cái túi bạt xuống. Chúng ta phải quay lại.
-Con xin lỗi.
-Không sao cả, chắc chắn nó vẫn còn ở đó.
Thằng bé đứng đó, đôi vai nhỏ bé run lên. Nó bắt đầu nức nở. Anh quỳ xuống ôm chặt lấy con.
-Nào, không sao cả đâu con trai. Cha là người phải giữ súng nhưng cha quên mất.
-Con xin lỗi cha ơi.
-Thôi, đi nào. Không vấn đề gì cả. Không sao cả.
Khẩu súng vẫn ở đó. Anh lượm nó lên lắc lắc rồi anh ngồi xuống tháo chốt ổ đạn ra và đưa cho con.
-Con cầm hộ cha.
-Nó vẫn bình thường chứ ạ?
-Tất nhiên là thế rồi.
Anh tháo ổ đạn ra thổi cho hết cát và đưa cho thằng bé. Anh thổi cả nòng và vỏ ngoài rồi lắp súng lại như cũ. Anh lên cò súng, kéo cò rồi lại lên cò súng một lần nữa. Anh lắp đạn vào ổ đạn.
-Tất cả đều ổn, đi nào con.
-Trời sắp tối rồi phải không ạ?
-Cha không rõ.
-Chắc là sắp.
-Nhanh lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-va-con/2651372/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.