-Thế con có nghĩ đến việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể bắt được hắn không? Không khóc nữa.
-Vâng.
Khi đi đến khúc quanh của con đường, họ vẫn thấy người đàn ông kia đứng co quắp ở đó. Hắn ta chẳng có chỗ nào để đi cả. Thằng bé cứ ngoái đầu nhìn lại cho đến khi nó không thể thấy gì nữa. Nó đứng lại và ngồi phịch xuống đường khóc nức nở. Anh đừng xe lại và đứng nhìn con. Anh lục lấy hai đôi giầy ra khỏi xe kéo, từ từ ngồi xuống và tháo tấm vải bọc chân con. Nín đi con.
-Con không thể.
Anh xỏ giầy cho thằng bé và cho mình rồi đứng dậy, đi ngược trở lại nhưng anh không còn thấy tên trộm ở đó nữa. Anh quay lại và cuối xuống nói với con:
-Hắn đi rồi.. Chúng ta cũng đi thôi.
-Ông ấy chưa đi, thằng bé nói và ngẩng lên nhìn anh.
Gương mặt nó tèm lem vì bụi bẩn và nước mắt.
-Ông ấy chưa đi đâu.
-Thế con muốn làm gì?
-Mình giúp ông ấy đi cha. Chỉ giúp ông ấy một chút thôi.
Người đàn ông ngoảng đầu nhìn lại.
-Cha ơi, ông ấy đói lăm. Ông ấy sắp chế.
-Kiểu gì thì hắn cũng chết mà.
-Ông ấy đang rất sợ, cha ơi.
Anh ngồi bệt xuống đất, đưa mắt nhìn con.
-Cha cũng rất sợ. Con có hiểu không? Cha cũng rất sợ.
Thằng bé không trả lời. Nó ngồi đó, mặt cuối gầm và sụt sịt khóc.
-Con không phải là người phải lo lắng về mọi thứ.
Thằng bé lí nhí nói điếu gì đó, nhưng anh không nghe thấy gì cả.
-Con bảo sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-va-con/2651373/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.