Hơi nóng bên ngoài len qua khe cửa chui vào phòng máy lạnh. Trong tiệm tạp hóa, không ai lên tiếng. Chỉ có cậu tóc vàng nước mắt ròng ròng, vừa đau vừa van xin.
Giang Dữ vẫn ngồi trên ghế chủ tiệm, dáng dấp lười biếng, một tay siết chặt cổ tay tóc vàng, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Cậu chẳng thèm nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Niệm.
Cậu không nói, cô cũng chẳng lên tiếng.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Mắt cô đỏ hoe vì khói thuốc, nghẹn đến nói không ra lời. Còn cậu, rõ ràng tâm trạng chẳng tốt chút nào.
“Giang… Giang Dữ, hay là cậu nới tay một chút đi, tay cậu ấy sắp tím tái rồi kìa.”
Bầu không khí trầm mặc kéo dài, Tôn Tề Thiên nhìn cánh tay tím bầm của cậu tóc vàng mà không nhịn được lên tiếng.
Giang Dữ lúc này mới liếc mắt nhìn sang theo ánh nhìn của cậu, rồi bất ngờ đứng dậy, kéo tóc vàng lại gần phía Lâm Niệm.
“Chân trắng nhỉ? Nhìn đằng sau không rõ, hay qua đây nhìn gần?”
Giọng cậu lạnh tanh, đôi mắt tối thẫm như có thể đâm xuyên người ta. Mặc dù nói với cậu tóc vàng, nhưng từng chữ dường như lại nhằm thẳng vào Lâm Niệm.
Áp lực và mùi khói nồng khiến Lâm Niệm theo bản năng quay lưng lại, ho khan dữ dội, tay che miệng.
Giang Dữ nhíu mày, tiện tay đưa cho cô chai nước khoáng đặt trên quầy, giọng trầm thấp:
“Tề Thiên, mở cửa sổ ra.”
Khi cửa sổ được đẩy ra, khói mới dần tản đi.
Đợi cô dịu lại một chút, Giang Dữ mới chậm rãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843315/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.