Xuyên qua những con ngõ quanh co chật hẹp đầy người qua lại, hàng xóm láng giềng hai bên đường liên tục niềm nở chào hỏi họ.
Ai thấy Lâm Niệm cũng đều tấm tắc khen ngợi, rằng cô bé năm xưa cứ lon ton bám theo anh trai nay đã lớn khôn, dáng dấp yêu kiều, xinh đẹp hết phần thiên hạ.
Dù đã xa nhà nhiều năm, Lâm Niệm không còn nhớ rõ tên tuổi gương mặt của từng người, nhưng cảnh vật nơi đây thì vẫn y nguyên như thuở rời đi.
Góc đường nhỏ ấy vẫn còn cửa tiệm tạp hóa mà từ bé cô đã quen mặt, hàng cây ngô đồng ven đường vẫn cao lớn um tùm, gió thổi một cái là lá bay đầy mặt đất, dưới gốc cây luôn có vài người phụ nữ tụm lại buôn chuyện.
Mọi thứ ngoài kia đều thay đổi theo guồng quay gấp gáp của thời đại, chỉ riêng thị trấn nhỏ này là dường như bị thời gian bỏ quên, năm tháng trôi qua cũng không sao lay chuyển được nét yên bình ấy.
Nhà ông bà nội ở khu hẻo lánh cuối thị trấn, từ xa Lâm Niệm đã nhìn thấy cây hoè trong sân nở hoa trắng xoá.
Hoa rụng kín cả mặt đất, ông đang nằm tựa ghế xích đu dưới gốc cây, bên cạnh là một rổ hoa hoè đầy ắp, cảnh tượng ấy, khiến người ta bất giác mỉm cười: năm tháng yên lành, chỉ mong vậy là đủ.
Hành lý được Lâm Tầm xách thẳng lên căn phòng cũ ở tầng hai, nơi Lâm Niệm từng ở. Nội thất, vật dụng trang trí vẫn sạch sẽ không dính chút bụi, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc cô rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843314/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.