Ánh nắng không chút kiêng dè tràn qua bậu cửa, đổ bóng cây hòe ngoài cửa sổ lên một góc bảng đen, lay động theo từng nhịp gió. Trong lớp học hơi ồn ào, ai nấy đều đang gấp rút chép lại đống bài tập tối qua còn dang dở.
Tựa cằm lên tay, Lâm Niệm nhìn qua cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở cánh cổng trường đang từ từ khép lại. Mấy học sinh hay đi trễ đang vừa cắn bánh bao vừa vắt chân lên cổ chạy vào tòa nhà chính, vừa kịp chuông reo.
Hôm nay Giang Dữ không đến. Trên bàn cậu trống trơn, không sách vở, không bút thước, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào như chưa từng ngồi ở đó.
“Lâm Niệm, ê, bạn học Lâm? Bạn cùng bàn mới! Này học sinh giỏi, cậu làm gì mà tôi gọi nãy giờ không nghe vậy?”
Tôn Tề Thiên hôm nay lại đến sớm bất thường. Cậu vừa len lén chơi game vừa liếc mắt nhìn Lâm Niệm đang ngẩn người.
“Ừm?” Lâm Niệm giật mình hoàn hồn, đáp nhẹ.
“Nhìn mê mẩn thế, đang đợi Giang Dữ à?” Tề Thiên mắt không rời khỏi điện thoại, thuận miệng đùa một câu.
Lâm Niệm nghe cậu nhắc đến cái tên ấy, hơi ngớ ra. Hai tai đỏ ửng, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.
Âm thanh ‘bị giết’ vang lên từ điện thoại, Tôn Tề Thiên mắng một tiếng rồi tắt game, vừa ngẩng đầu đã thấy vành tai Lâm Niệm đỏ hồng như bị trêu trúng điểm yếu, vẫn giả vờ bình tĩnh cúi đầu làm bài.
“Giỡn tí thôi mà, không cần căng. Ai ngờ bạn cùng bàn mới lại ‘trong sáng’ vậy chứ. Trêu chọc có tí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843321/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.