Giọng nói dịu dàng mà kiên quyết của cô vang lên giữa con hẻm tối, không chút sợ hãi trước đám đàn ông xăm trổ.
Giang Dữ hơi sững người, ánh mắt tối tăm chớp qua rồi lại phẳng lặng.
“Tôi quen Giang Dữ lâu rồi. Cậu ấy có thể hơi lạnh nhạt, thỉnh thoảng sợ hãi hay trốn tránh, nhưng chưa bao giờ tệ như các người nói. Các người bảo cậu ấy phóng hỏa, giết người, nhưng đã có ai từng thấy tận mắt chưa? Dựa vào lời đồn để phán xét một người, Giang Dữ không làm, cũng không thèm làm.”
Cô nói chậm rãi, giọng không lớn, song không ai lên tiếng.
Giang Dữ cúi đầu, mái tóc ướt xõa che mắt, không rõ nét mặt. Nhưng Lâm Niệm mơ hồ thấy ngón tay cậu khẽ run, tấm lưng vốn kiêu ngạo giờ lại lộ chút gầy gò.
Tại sao không ai nhìn thấy những điểm tốt của Giang Dữ? Họ chỉ chăm chăm giễu cợt xuất thân, tính cách, chẳng ai kiên nhẫn hiểu con người cậu, toàn nghe rồi tự vẽ nên “Giang Dữ” trong tưởng tượng.
Không biết bao lâu, Giang Dữ đi đến bên cô, liếc Anh Thành, mắt đen bình thản:
“Nợ cũ chuyện xưa, tối nay thanh toán hết.”
Anh Thành kẹp điếu thuốc khựng lại, nheo mắt.
Giang Dữ cúi xuống, nhìn Lâm Niệm, giọng trầm thấp:
“Xin lỗi vì thất hứa. Nói bà cậu, hôm khác tôi sẽ qua xin lỗi.”
Rồi quay sang Tôn Tề Thiên:
“Giúp tôi đưa Lâm Niệm về.”
Tôn Tề Thiên trừng mắt:
“Đùa hả? Để cậu ở đây một mình?”
Anh Thành bật cười:
“Thôi căng thẳng gì. Tao không đụng con bé đâu, đụng nó mày liều mạng với tao mất.”
Hắn ta nhả khói, khoác vai Giang Dữ:
“Sau trận này, xong. Xem như giúp tao một việc.”
Hắn lại liếc tên tóc vàng:
“Còn con bé kia, tao dám cam đoan, tụi này ai dám động vào, tao xử đầu tiên.”
Không khí dưới hầm ngột ngạt, Lâm Niệm theo sau Tôn Tề Thiên, nhìn quanh khán đài đã đông nghẹt, nín thở.
Giang Dữ chỉ mặc quần đùi, choàng khăn trắng, đứng trên đài quấn bảo hộ. Anh Thành thì niềm nở hầu nước bóp vai.
Sân đấu rộng lớn, dưới ít nhất cả ngàn người, ánh mắt chăm chú.
Đối thủ của Giang Dữ cao to, cơ bắp cuồn cuộn.
Lâm Niệm khẽ hỏi:
“Họ sắp đánh nhau à?”
Tôn Tề Thiên rút thuốc, rồi nhét lại túi:
“Coi là vậy, lát cậu sẽ hiểu.”
Trọng tài ra giữa, rồi thổi còi, rời sàn. Đối thủ liền tấn công, Giang Dữ nghiêng đầu né.
Cuộc đấu bắt đầu, khán giả đồng loạt gào:
“Ngải Sâm cố lên!”
Lâm Niệm nhìn xuống, thấy một gã vest ngồi đầu, nhâm nhi trà thảnh thơi.
“Bốp!” Một cú đấm mạnh làm Giang Dữ lùi, lưng va rào.
Trái tim Lâm Niệm thắt lại, mắt không rời cậu.
Đối phương sức mạnh áp đảo, Giang Dữ có phần khó khăn.
Cậu lau máu nơi miệng, mắt tối sầm.
Dưới khán đài, tất cả hò hét tên Ngải Sâm.
“Giang Dữ, cố lên!” Lâm Niệm dùng hết sức hô to.
Tiếng cô xuyên qua ồn ào, Giang Dữ sững lại, thấy Lâm Niệm nổi bật giữa đám người.
Khi cả sàn chỉ cổ vũ Ngải Sâm, Giang Dữ không đơn độc. Quay đầu, sau lưng vẫn còn Lâm Niệm.
Tôn Tề Thiên ngơ ra rồi nhìn thiếu nữ bên cạnh, mãi đến khi Giang Dữ lại gắng mình đứng lên khán đài, cậu ta mới bừng tỉnh.
Cậu ta hơi nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Lâm Niệm nhìn sàn đấu, thì thào: “Giang Dữ kiếm tiền bằng cách này sao?”
Tôn Tề Thiên thở dài: “Việc này mau có tiền, nhưng hại thân.”
Lâm Niệm không đáp, mắt không rời Giang Dữ.
Xét về lực, Giang Dữ thua Ngải Sâm rõ ràng, nhưng tốc độ cực nhanh. Hiệp một về sau, Ngải Sâm đánh trượt liên tục, bao nhiêu lực đấm đều như đánh vào không khí.
Ngược lại, Giang Dữ chọn đúng thời điểm, từng cú đấm lạnh lùng giáng thẳng vào mặt đối thủ, khiến Ngải Sâm chẳng kịp thở.
Hiệp một kết thúc, trọng tài cho điểm: Giang Dữ thắng.
Cả khán đài xôn xao, nhiều người nhỏ giọng bàn tán vẻ không hài lòng.
Ánh mắt Lâm Niệm chưa rời Giang Dữ lấy một giây. Tóc cậu đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết lên trán, máu bên khóe môi đỏ rực, cực kỳ chói mắt.
Anh Thành mặt sa sầm, không biết thì thầm gì đó với Giang Dữ rồi bị người khác kéo đi.
Xuyên qua đám đông cuồng loạn, Giang Dữ ngồi ở góc võ đài uống nước, yết hầu lăn theo từng giọt mồ hôi, ánh mắt mỏi mệt mà cô độc.
Lâm Niệm nhìn cậu không chớp, nhưng mãi chẳng thấy cậu ngoảnh lại.
Anh Thành quay về, ghé tai Giang Dữ nói vài câu, cậu lặng lẽ gật đầu.
Hai hiệp sau đó, Giang Dữ xuống sức thấy rõ, liên tục dính đòn. Ngải Sâm như hổ đói, dồn dập ép cậu vào góc.
Máu lại trào ra, cậu hờ hững lau đi, rồi lại bị đánh trúng ngay lập tức.
Tiếng còi vang, trọng tài tách hai người. Hiệp hai, Ngải Sâm thắng.
Tiếng reo hò vỡ òa, khán giả như phát cuồng vì Ngải Sâm.
Lâm Niệm mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:
“Sao cậu ấy không đánh trả? Rõ ràng cậu ấy có thể phản kháng…”
“Giang Dữ cố ý đấy.”
Tề Thiên khẽ đáp, ánh mắt nặng trĩu: “Cậu ấy không được phép thắng.”
Lâm Niệm ngớ người: “Sao cơ?”
“Thấy người ngồi kia không? Gã đặt cược Ngải Sâm thắng. Ai dám làm trái ý ông ta?”
Tề Thiên hất cằm về phía gã đàn ông nhâm nhi trà.
“Đây là trò chơi của kẻ có tiền. Giang Dữ, Anh Thành… chỉ là con cờ mua vui.”
“Trận thế này được bao nhiêu tiền?” Lâm Niệm mím môi.
“Ba, bốn chục triệu một trận. Gặp nhà tài trợ giàu, giả vờ thua thê thảm cho người ta vui thì tám, mười chục cũng có.”
Cậu liếc nhìn Anh Thành, người trung gian, cũng được chia phần từ nhà tài trợ.
“Giang Dữ thiếu tiền đến vậy sao? Cậu ấy cần tiền làm gì chứ?”
Tề Thiên lắc đầu:
“Cậu ấy kiếm được không ít, nhưng toàn tích góp lại. Chẳng tiêu gì nhiều.”
Rồi như nhớ ra: “À đúng rồi, nghe bảo cậu ấy mua nhà ở thành phố A rồi. Mà này, trước đây cậu cũng sống ở thành phố A đúng không?”
Lời nói của Tôn Tề Thiên ong ong bên tai, Lâm Niệm siết chặt vạt áo, ánh mắt lấp lánh xúc cảm.
Hiệp ba bắt đầu, Giang Dữ thua.
Kết quả được công bố, cả khán đài vỗ tay như sấm, chen chúc vây quanh Ngải Sâm như minh tinh.
Chỉ có Giang Dữ, lặng lẽ thay đồ, thân thể đầy vết bầm, tập tễnh bước vào hành lang mờ tối sau sân khấu.
Đèn vàng mờ nhạt nhấp nháy. Cuối hành lang, cô gái mặc đồng phục học sinh, mắt đỏ hoe, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cậu.
Cô khẽ gọi tên cậu, giọng nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.