Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía Lâm Niệm như đang xem trò vui. Hơi nóng từ ngoài ùa vào cùng không khí ẩm thấp càng khiến người ta thêm bức bối.
Trần Âm Lạc bước đến khoác tay Lâm Niệm, trừng mắt nhìn mấy người kia: “Các người nói cái gì thế? Miệng không thể sạch sẽ một chút à? Lâm Niệm đâu có quen thân gì với các người mà nói chuyện khó nghe vậy?”
“Không quen à?” Bạch Tĩnh cười lạnh một tiếng, “Tôi thì quá quen Nam Hướng Nhụy đấy. Người chơi chung với loại như cô ta, thì có thể tốt đẹp được chỗ nào?”
Nghe vậy, Trần Âm Lạc tức thì nổi khùng, ném đồ xuống đất định lao lên: “Cậu nói ai là đồ không tốt hả? Cha mẹ cậu không dạy cậu phải tôn trọng người khác à?!”
Thế là, ngay ngày đầu tiên mới lên núi, không khí đã căng như dây đàn. Không ai chịu nhường ai, Bạch Tịnh ném thẳng điếu vape xuống sàn, đám người sau lưng cô ta cũng bắt đầu xắn tay áo.
Người đứng ngoài cửa sổ hóng chuyện càng lúc càng nhiều, trận “chiến” này như thể trở thành thú vui duy nhất giữa tiết trời oi bức và hành trình nhàm chán.
“Thôi bỏ đi.” Lâm Niệm đưa tay giữ chặt Trần Âm Lạc, giọng bình tĩnh: “Miệng mọc trên mặt người ta, họ muốn nói gì là quyền của họ. Mình không cần để tâm.”
Cô thu lại ánh mắt, dừng lại trên gương mặt Bạch Tịnh. Giọng không cao, không lạnh, chỉ đều đều, nhưng từng chữ không có chút sợ hãi nào.
“Mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843334/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.