Chiếc mô tô chạy rất chậm, vạt áo đồng phục của cô theo gió khẽ bay, vài sợi tóc lộ ra ngoài mũ bảo hiểm cũng lơ thơ phất phơ.
Giang Dữ “ừm” một tiếng, giọng hiếm hoi mang theo sự dịu dàng, kiên nhẫn: “Vì sao vậy?”
“Vì từ nhỏ mình đã yếu lắm rồi, bảy tuổi còn bị một trận bệnh nặng suýt không cứu nổi. Ba mẹ sợ đến phát điên. Dù trước kia không tin mê tín, nhưng lúc đó họ chạy khắp nơi, tìm thầy xem mệnh, ai nói gì cũng tin. Có người bảo mình học múa sẽ giải được tai ương. Nghe vô lý lắm, nhưng họ lúc đó cũng hết cách, chỉ biết bấu víu.”
Giọng Lâm Niệm rất nhẹ, mi dài cụp xuống, cô khẽ áp sát lưng Giang Dữ, nghe tiếng gió lướt qua tai hết lần này đến lần khác.
“Nhưng thầy đó còn nói, dù vậy mình cũng chỉ sống được đến mười tám tuổi thôi. Bảo là kiếp trước nợ nần gì đó.”
Mười tám tuổi sắp tới rồi, nói không sợ là nói dối.
Cô thật sự rất muốn sống tiếp. Cô còn trẻ như thế, xung quanh còn bao nhiêu người yêu thương cô, tương lai rõ ràng vẫn còn rực rỡ.
Nếu có thể, cô muốn bên Giang Dữ lâu một chút, lâu thêm nữa.
Tính cậu xấu vậy, lỡ sau này chọc Tôn Tề Thiên giận mà bỏ đi luôn, lại quay về cô độc thì tội lắm.
Không người thân, không bạn bè, nếu cũng không có ai thương, thì Giang Dữ đáng thương biết mấy.
Xe bỗng dừng kịch bên vệ đường, Lâm Niệm giật mình ngẩng đầu nhìn.
“Nhảm nhí.” Giang Dữ khẽ lầm bầm, giọng có phần nặng nề.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843345/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.