🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biệt thự nhà họ Triệu nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh của khu biệt thự thị trấn B, xung quanh đều là nơi cư ngụ của những nhân vật quyền quý nổi danh trong thành phố, thuộc hàng thượng lưu nổi tiếng.

Không còn ánh đèn neon rực rỡ của trung tâm thành phố, khung cảnh bên ngoài chìm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có vài cột đèn đường le lói rọi sáng một phần nhỏ bóng tối.

Ngay khi Giang Dữ kéo tay Lâm Niệm xoay người rời đi, bà nội Triệu đã bật khóc, khiến Triệu Hòa bên cạnh hoảng sợ.

“Chúng ta chưa từng có ý làm hại Lâm Niệm.” Triệu Minh Triết vừa vỗ về mẹ già vừa nói, “Bố đã điều tra rồi, con bé ở thị trấn nhỏ đó luôn đối xử tốt với con, nên chúng tôi thật lòng biết ơn, sao có thể làm hại nó chứ.”

Ông nội Triệu cũng vội vàng chen vào: “Cái gì mà bắt cóc, không có chuyện đó đâu! Ông chỉ bảo Tiểu Bình nói chuyện với Niệm Niệm, nói Hoà Hoà bây giờ cũng sống tốt, xem có thể nhờ con bé khuyên cháu về gặp ông bà được không. Nếu cháu vẫn giận chuyện bị đưa đi năm xưa, thì ít nhất cũng nên về gặp em gái một lần. Nếu cần, chúng ta sẵn sàng hỗ trợ nhà họ Lâm một chút.”

Ánh mắt Triệu Minh Triết lướt nhẹ về phía Triệu Mặc Bình. Gã khẽ nhướng mày, vẫn điềm tĩnh đẩy gọng kính gọng vàng, dáng vẻ ung dung không đổi.

“Bố không biết sự việc cụ thể được xử lý thế nào, nhưng nếu đúng như con nói, thì thay mặt nhà họ Triệu, bố xin lỗi.”

Dứt lời, ông đột nhiên bước đến trước mặt Lâm Niệm, cúi người thật sâu.

Lâm Niệm giật mình hoảng hốt, vội xua tay đỡ ông dậy: “Không sao mà, chú Triệu, chú đừng xin lỗi cháu. Người bị thương nặng lần đó không phải cháu mà là Giang Dữ. Anh ấy nằm viện mấy tháng trời đấy ạ.”

Nghe đến đây, Lâm Niệm đại khái đã hiểu được toàn bộ sự việc.

Nhà họ Triệu nhờ Triệu Mặc Bình đến tìm cô ở thị trấn nhỏ, muốn dùng chút lợi ích và danh nghĩa “em gái cùng mẹ khác cha” là Triệu Hòa để dụ dỗ cô khuyên Giang Dữ trở về.

Không ngờ Triệu Mặc Bình chơi lớn, trực tiếp ra tay với Nam Hướng Duệ để lừa cô đến gặp mình, sau đó đánh Giang Dữ một trận, rồi lấy cớ Triệu Hòa để dụ anh quay về nhà họ Triệu.

Bảo sao Giang Dữ lại tức giận đến thế khi vừa thấy Triệu Mặc Bình và Triệu Hòa cùng xuất hiện.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ người nhà họ Triệu vẫn rất coi trọng Giang Dữ, nên Lâm Niệm cố ý nói hơi quá lên một chút, ít nhất cũng giúp Giang Dữ trút giận vì bị thương nặng như vậy.

Quả nhiên, lời vừa dứt, ánh mắt Triệu Minh Triết khựng lại. Khi ông nhìn thấy vết sẹo rõ rệt trên cổ Giang Dữ, đồng tử lập tức co lại, hệt như bị bỏng mà vội quay đi.

Ông siết chặt mày, gần như nghiến răng bật ra một câu, giọng trầm thấp đầy tức giận: “Triệu Mặc Bình, bố bảo con đi đón Tiểu Dữ, rốt cuộc con đã làm chuyện gì?!”

Không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt, ngay cả người giúp việc đang bày biện món ăn cũng dừng tay, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Triệu Mặc Bình.

Triệu Mặc Bình đẩy gọng kính, lạnh nhạt nói: “Tôi  đã đến nhà họ Lâm thương lượng, nhưng họ không phối hợp. Ông nội ngày càng yếu, tôi không còn cách nào, đành dùng biện pháp này.”

Giọng điệu bình thản, nhưng từng chữ từng lời đều cố tình dồn trách nhiệm về phía Lâm Niệm.

Lâm Niệm sững sờ, vô thức quay đầu nhìn Giang Dữ: “Anh ta chưa từng tìm em mà. Em không biết gì hết.”

Giang Dữ đáp khẽ: “Anh biết.”

“Cô ấy không biết cũng bình thường, nhưng không thể phủ nhận tôi từng đến nhà họ Lâm. Nếu không tin, cậu có thể gọi ngay cho anh cô ấy hỏi, xem anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà kiểu gì.” Giọng nói Triệu Mặc Bình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao.

“Gọi là hung thần sát khí, là sao chổi, giọng điệu thì chua ngoa không thể tả nổi.” Anh ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc một vòng người nhà họ Triệu, như thể đang chờ phản ứng của từng người.

Bị tất cả những ánh nhìn đó bủa vây, Lâm Niệm có chút lúng túng đứng tại chỗ. Cô có thể xác nhận rằng, đúng là kiểu nói chuyện của anh hai mình thật.

“Cho nên anh thừa cơ trả thù, còn không tiếc thời gian đi theo đuổi Nam Hướng Nhụy, mượn đó tiếp cận Lâm Niệm?” Giang Dữ đẩy Lâm Niệm ra sau lưng, giọng lạnh như băng.

“Nam Hướng Nhụylà ai?” Ông nội Triệu cau mày. Ông vốn đã không hài lòng với Triệu Mặc Bình từ lâu.

“Một người bạn khác giới,” Giang Dữ nhấn mạnh từng chữ, “Bằng tuổi với Niệm Niệm.”

Anh cố tình nhấn mạnh “khác giới” và “bằng tuổi”, biết rõ nhà họ Triệu là gia đình nho học truyền thống, ông nội Triệu vô cùng khắt khe với chuyện trai gái yêu đương bừa bãi. Năm xưa, chuyện Triệu Minh Triết trăng hoa bên ngoài, bí mật sinh ra Triệu Mặc Bình vẫn là cái gai trong lòng ông.

Từ sau khi Giang Dữ bị đưa đi, Triệu Mặc Bình được đón về nhà họ Triệu. Dù ông nội có thành kiến nhưng vẫn dốc sức bồi dưỡng vì đó là cháu ruột duy nhất còn lại. Nay nghe Giang Dữ nói vậy, ông già tức đến mức đập gậy rống lên:

“Anh từng hứa với tôi thế nào? Rằng anh sẽ không giống bố mình! Giờ xem ra, hai người các người y như khuôn đúc ra, không, anh còn tệ hơn! Vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn!”

Triệu Minh Triết bị vạ lây, cười khổ liếc nhìn Giang Dữ: “Chuyện xưa rồi, bố, nhắc con làm gì?”

“Không nhắc mày thì nhắc ai?! Nếu không phải mày trăng hoa ong bướm, sau đó lại trốn tránh trách nhiệm, làm sao ra nông nỗi này? Tiểu Dữ phải lưu lạc bao năm, ông bà già này phải chịu cảnh nhớ cháu mười mấy năm trời, đến giờ mới gặp lại, mày còn mặt mũi bảo ‘qua rồi’? Qua con khỉ!”

Nói rồi, ông cụ giơ gậy lên định đánh con trai. Bà nội Triệu cùng người giúp việc vội vàng can ngăn, sợ ông tức quá phát bệnh.

Căn phòng náo loạn, ông nội Triệu nhìn qua còn khỏe mạnh chứ chẳng có vẻ gì là bệnh nặng như lời đồn.

Giang Dữ nhíu mày, cúi đầu nhìn sang Lâm Niệm.

Cô cũng đang ngước nhìn anh. Ánh mắt chạm nhau, cô khẽ cong môi, hàng mi run run như cánh bướm.

Giang Dữ nhướn mày, ngón tay trượt nhẹ lên sống mũi cô, trầm giọng hỏi: “Cười gì?”

“Em thấy chú Triệu đáng thương ghê.”

“Sao lại thấy đáng thương?”

“Anh không thấy hả? Mỗi lần nói chuyện với anh là cúi đầu nín thở, nói chuyện với ông cụ cũng dè dặt, đến cuối cùng chẳng làm gì vẫn bị ăn mắng. Khổ lắm luôn ấy.”

Giữa phòng khách đang hỗn loạn, chỉ có hai người bọn họ nắm tay đứng yên, thì thầm nói chuyện. Giang Dữ cũng cười khẽ, nâng bàn tay nhỏ mềm của cô lên hôn một cái, đôi mắt đen lấp lánh tia đùa cợt.

“Không ngờ bạn học Lâm Niệm lại thích nhìn người khác gặp xui đấy nhé.”

Nụ hôn lạnh buốt vừa rơi lên mu bàn tay, mặt Lâm Niệm lập tức đỏ bừng như bị luộc, tai cũng nóng ran.

Cô vội rụt tay lại, dùng tay kia che chỗ bị hôn, ngó nghiêng bối rối thì thầm: “Có nhiều người lắm, anh làm gì vậy! Bị ông bà thấy thì sao?!”

“Thấy thì sao?” Giang Dữ vẫn thản nhiên, “Họ đang bận, ai rảnh nhìn tụi mình?”

Đúng lúc này, một giọng ngọt ngào vang lên ở bên dưới: “Anh ơi, hồi nãy hai người hôn nhau hả?”

Giang Dữ nhướng mày, liếc sang thì thấy bé gái đang ôm đàn violin, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn hai người.

Lâm Niệm cứng đờ tại chỗ, cả người nóng như phát sốt, cúi gằm che mặt quay lưng đi, vành tai đỏ ửng sắp bốc khói.

Giang Dữ nín cười, lấy tay xoa đầu Triệu Hòa, dỗ ngọt: “Suỵt, đừng kể ai nghe nhé. Chị Lâm của em ngại lắm, không muốn ông bà biết đâu.”

Triệu Hòa ngoan ngoãn gật đầu, cười tươi rói: “Em biết mà! Yên tâm đi, em sẽ không nói đâu, chị dâu nhỏ!”

Cả phòng yên lặng một giây.

Lâm Niệm như cái nồi bị đun sôi, mặt đỏ như gấc, lắp bắp: “Giang Dữ, anh đừng, đừng dạy con bé bậy.”

Giang Dữ cũng sững người: “Vừa nãy em gọi cô ấy là gì?”

“Chị dâu nhỏ đó!” Triệu Hòa vui vẻ lặp lại lần nữa.

Giang Dữ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật cười khẽ, bả vai run run, tiếng cười trầm thấp vang trong ngực.

“Là ai dạy em mấy câu này vậy?”

“Anh ấy, anh Mặc Bình. Anh ấy nói anh là anh trai em, còn chị gái xinh đẹp kia là bạn gái của anh, vậy thì vợ anh chính là em dâu nhỏ của em.”

“Ừm.” Giang Dữ nhìn sang Triệu Mặc Bình, ánh mắt lóe lên cảm xúc khó hiểu.

Anh cúi xuống thì thầm với Triệu Hòa: “Chị dâu em ngại lắm, thôi mình chỉ gọi vậy riêng tư thôi nhé, trước mặt người lớn thì vẫn gọi là chị Lâm nhé?”

Triệu Hòa rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ngón út ra: “Vậy thì móc ngoéo nhé, đây là bí mật của tụi mình.”

Giang Dữ sững người, mắt chợt lóe sáng. Lúc nhỏ, Lâm Niệm cũng thích kéo anh móc ngoéo, từ chuyện nhỏ xíu như trốn học múa đến chuyện lén ăn kẹo, bí mật giữa họ nhiều không kể xiết.

Anh cười nhẹ, cũng đưa tay móc ngoéo lại: “Được, móc nghéo.”

Bầu không khí đang dịu xuống thì bỗng một tiếng “bốp!” vang lên.

Bà nội Triệu vừa tát một cái thật mạnh lên mặt Triệu Mặc Bình.

Kính gọng vàng rơi xuống đất, Triệu Mặc Bình ôm mặt đứng sững, không dám tin.

“Hôm nay là lần đầu Tiểu Dữ về nhà, làm ra cái trò gì vậy?! Ai sai thì người đó phải chịu trách nhiệm! Mặc Bình, đi xin lỗi Niệm Niệm và Tiểu Dữ!”

Khác hẳn dáng vẻ yếu đuối lúc nãy, bà cụ lúc này nghiêm khắc như một bà tướng.

Kính hơi nứt, Triệu Mặc Bình lặng lẽ nhặt lên lau, giọng nhàn nhạt: “Là lỗi của tôi. Xử lý sai, ghen ghét mù quáng, lấy cớ báo thù mà mạo phạm Tiểu Dữc. Tất cả là lỗi của tôi, muốn xử sao cũng được, tôi không biện minh.”

Anh ta nói chuyện lạnh lùng, như thể từ lúc Giang Dữ bước vào nhà, anh ta đã biết trước mọi việc sẽ kết thúc thế này.

Bởi vì, trong ngôi nhà này, tất cả sự yêu thương đều dành cho Giang Dữ.

Triệu Mặc Bình chờ mãi không thấy ai đáp lại, vô thức ngẩng đầu, thì thấy hai người kia đang thì thầm gì đó với nhau.

Giang Dữ cúi đầu nói nhỏ với Lâm Niệm: “Em thấy sao?”

“Hửm? Gì cơ?”

“Triệu Mặc Bình xin lỗi em, em muốn sao? Nếu không chấp nhận thì mình về, hoặc đi đâu đó chơi vài hôm.”

Lâm Niệm lén nhìn ông bà nội Triệu. Trên bàn toàn là những món ăn đặc sản thị trấn nhỏ, hiển nhiên là chuẩn bị riêng cho Giang Dữ.

Ai nấy đều mặc chỉnh tề, ánh mắt đầy mong mỏi.

“Đã đến rồi, hay là ở lại đi.” Cô nhỏ giọng nói.

Giang Dữ khẽ cong môi, nghiêng đầu nói nhỏ: “Vậy thì nghe lời chị dâu nhỏ vậy.”

Một loạt ánh mắt dồn tới, Lâm Niệm xấu hổ đến mức cúi gằm mặt, khẽ kéo áo Giang Dữ thì thầm: “Ông bà đang nhìn đó, anh lại nói bậy nữa rồi…”

Khúc mắc đã được tháo gỡ, ông bà nội Triệu cuối cùng cũng thở phào.

Lúc ăn cơm, ông bà cứ liên tục gắp thức ăn cho hai người, đĩa nhỏ xếp đầy như núi.

Triệu Minh Triết bất đắc dĩ: “Bố mẹ, đừng dọa hai đứa, để tụi nó tự gắp đi, không khéo lại ngại.”

Bà nội Triệu cười rạng rỡ: “Con biết gì chứ, hồi nhỏ Tiểu Dữ thích nhất là mấy món ngọt này, món cay thì không ăn đâu.”

Bà gần bảy mươi mà vẫn giữ được dáng vẻ tao nhã, mỗi lời nói mỗi hành động đều toát lên phong thái quý tộc, làm Lâm Niệm bỗng nhớ đến mẹ Nam Hướng Nhụy, nhưng bà nội Triệu lại mang đậm khí chất thư hương hơn nhiều.

“Thời gian chẳng thể đánh bại nhan sắc, tuổi xuân không phụ lòng người”, chắc là để nói về bà.

Ông nội cũng phụ họa: “Bà ấy à, Tiểu Dữ đi rồi mà mấy chục năm nay vẫn chỉ ăn mấy món nó thích, không dám ăn cay. Biết nó dị ứng xoài, thấy là khóc, nên nhà này tuyệt đối không có xoài. Lần này sợ Niệm Niệm không quen, nên mới chuẩn bị món cay đó.”

Lâm Niệm nhìn Giang Dữ, mũi cay xè.

“Anh dị ứng xoài từ bao giờ vậy? Em thấy anh ăn bình thường mà.”

“Lúc nhỏ thôi, giờ khỏi rồi.” Anh cúi đầu nói nhỏ.

Trong những năm sống dưới mái che tạm bợ, có gì ăn nấy, làm gì còn dị ứng, còn kén chọn?

Đúng lúc ấy, ông nội lại mở lời: “À đúng rồi, phòng của cháu đã dọn dẹp xong. Phòng Niệm Niệm ở ngay bên cạnh. Chút nữa để chú Trác đưa hai đứa lên xem nhé.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.