Biệt thự nhà họ Triệu nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh của khu biệt thự thị trấn B, xung quanh đều là nơi cư ngụ của những nhân vật quyền quý nổi danh trong thành phố, thuộc hàng thượng lưu nổi tiếng.
Không còn ánh đèn neon rực rỡ của trung tâm thành phố, khung cảnh bên ngoài chìm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có vài cột đèn đường le lói rọi sáng một phần nhỏ bóng tối.
Ngay khi Giang Dữ kéo tay Lâm Niệm xoay người rời đi, bà nội Triệu đã bật khóc, khiến Triệu Hòa bên cạnh hoảng sợ.
“Chúng ta chưa từng có ý làm hại Lâm Niệm.” Triệu Minh Triết vừa vỗ về mẹ già vừa nói, “Bố đã điều tra rồi, con bé ở thị trấn nhỏ đó luôn đối xử tốt với con, nên chúng tôi thật lòng biết ơn, sao có thể làm hại nó chứ.”
Ông nội Triệu cũng vội vàng chen vào: “Cái gì mà bắt cóc, không có chuyện đó đâu! Ông chỉ bảo Tiểu Bình nói chuyện với Niệm Niệm, nói Hoà Hoà bây giờ cũng sống tốt, xem có thể nhờ con bé khuyên cháu về gặp ông bà được không. Nếu cháu vẫn giận chuyện bị đưa đi năm xưa, thì ít nhất cũng nên về gặp em gái một lần. Nếu cần, chúng ta sẵn sàng hỗ trợ nhà họ Lâm một chút.”
Ánh mắt Triệu Minh Triết lướt nhẹ về phía Triệu Mặc Bình. Gã khẽ nhướng mày, vẫn điềm tĩnh đẩy gọng kính gọng vàng, dáng vẻ ung dung không đổi.
“Bố không biết sự việc cụ thể được xử lý thế nào, nhưng nếu đúng như con nói, thì thay mặt nhà họ Triệu, bố xin lỗi.”
Dứt lời,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843359/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.