Năm được đón về nhà họ Triệu, Triệu Mặc Bình vừa tròn tám tuổi.
Mẹ cậu bảo: “Đó mới là nhà thật của con, nơi có rất nhiều người sẽ yêu thương con. Con nhất định phải nghe lời ông bà nội. Nếu bị đuổi về, mẹ cũng sẽ không cần con nữa.”
Triệu Mặc Bình từ nhỏ vốn nhút nhát, sợ sệt, một thân một mình đến nơi xa lạ như thế, cậu lo lắng lắm… nhưng càng sợ hơn nếu mẹ thật sự bỏ rơi mình.
Vì vậy, trước mặt ông bà nội, cậu lúc nào cũng dè dặt cẩn trọng, như đang bước trên băng mỏng.
Ông nội Triệu không thích dáng vẻ đó chút nào, cảm thấy cậu quá yếu đuối, chẳng có chút khí phách, không thể thành đại sự.
Triệu Mặc Bình cũng không thông minh cho lắm. Những việc ông nội giao, dồn dập và đầy áp lực, cậu học rất chậm.
Những thứ như thư pháp hay tiếng Anh còn có thể gắng gượng.
Nhưng mấy môn như piano, vĩ cầm, hội họa… cậu thật sự không có năng khiếu. Thầy cô dù kiên nhẫn đến đâu cũng không thể dạy nổi.
Lúc đầu, ông nội còn cố nhẫn nại, nhưng sau nhiều lần không có tiến triển, ông bắt đầu nổi giận. Ông mắng: “Với cái đầu óc này, không biết có phải con cháu nhà họ Triệu không nữa!”
Triệu Mặc Bình sợ hãi lắm. Cậu đứng co ro trong góc, nhìn ông nổi trận lôi đình mà không dám hé răng.
Bà nội chỉ có thể bất lực thở dài: “Được rồi, giận gì chứ, Mặc Bình đâu phải ngu ngốc. Nó chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi, có phải ai cũng thông minh như Tiểu Dữ đâu.”
Câu sau cùng, giọng bà nghẹn lại.
Ông nội lặng người, liếc nhìn Mặc Bình đang co mình nơi góc tường, trong mắt ông ánh lên nỗi xót xa không giấu nổi.
Ông ngồi phịch xuống ghế phía sau, giọng trầm lại, lưng cũng khom xuống, dáng vẻ bỗng chốc già đi trông thấy.
Ông lẩm bẩm: “Phải rồi, Tiểu Dữ đã đi rồi, đâu phải ai cũng được như nó.”
Dù mới về nhà không lâu, nhưng Triệu Mặc Bình hiểu rất rõ, cái tên Tiểu Dữ đó chính là vết thương không thể chạm vào trong lòng cả nhà.
Người giúp việc từng kể: Tiểu Dữ rất được yêu quý.
Cậu thông minh lại xinh xắn. Mới nhỏ xíu đã nói tiếng Anh như gió, bảy tuổi đã đánh piano cực điêu luyện, học hành không cần nhắc nhở mà lúc nào cũng là học sinh đứng nhận giải thưởng.
Ông bà nội ngày nào cũng ôm lấy cậu ấy, gọi là “bảo bối”. Tết đến, cả nhà còn mong chờ Tiểu Dữ biểu diễn một tiết mục, ánh mắt họ khi ấy ngập tràn tự hào và cưng chiều.
Những thứ mà ông nội bắt Triệu Mặc Bình học, đều là sở thích của Tiểu Dữ, không có lấy một cái thuộc về chính cậu.
Nhưng Mặc Bình không để tâm.
Từ ngày bước chân vào căn biệt thự sang trọng này, cậu đã hiểu rõ, tất cả chỉ vì Tiểu Dữ không còn ở đây nữa. Nếu không có chuyện đó, đời này cậu không bao giờ được đặt chân vào căn nhà này.
Năm cậu chín tuổi, vào sinh nhật mình, nhân lúc ông nội ra ngoài, nghe lời bạn chơi cùng xúi giục, Triệu Mặc Bình lén lút mở cánh cửa bị khóa kín ở tầng hai.
Trong trí nhớ của cậu, đó là một nơi bí ẩn.
Ông nội gần như ngày nào cũng vào đó ngồi một lúc. Mỗi lần bước ra, mắt ông đỏ hoe, lưng càng khom hơn trước.
Bà nội thì hiếm khi vào, mà mỗi lần vào xong, đều khóc bước ra.
Cậu biết, đó là căn phòng của Tiểu Dữ.
Cậu tò mò lắm. Rốt cuộc đứa trẻ kia tài giỏi đến mức nào, để khiến cả nhà nhớ thương đến vậy?
Mặc Bình lén lấy chìa khóa từ ngăn sách của ông nội, nhẹ nhàng mở cánh cửa đóng bụi đã lâu.
Bên trong không hề bám bụi chút nào.
Piano, giá vẽ, toàn là đồ cao cấp. Tường đầy sách truyện nước ngoài, toàn những cuốn tranh đắt tiền.
Triệu Mặc Bình chết lặng. Cậu không ngờ một đứa bé bảy tuổi lại từng sống trong căn phòng như thế.
Trên bàn học là một bức tranh bằng bút sáp. Nét vẽ nguệch ngoạc, non tay, đúng kiểu trẻ con vẽ cho vui.
Trên đó có hai ông bà tóc bạc, hai người lớn đứng hai bên và một đứa trẻ con trong lòng họ.
Tờ giấy đã cũ, mép giấy bạc màu, thậm chí còn có vài vết nước mắt mờ nhạt.
Bên góc bàn là tấm ảnh thiếu niên, khuôn mặt thanh tú, môi đỏ răng trắng, ánh mắt vừa cao ngạo vừa đẹp đẽ, giống như một vị thần tạm ghé trần gian.
Dù cậu bé ấy đã rời đi hơn một năm, căn phòng vẫn còn nguyên hơi thở của cậu.
Giờ thì Triệu Mặc Bình hiểu tại sao ông nội ngày nào cũng ngồi lặng trong căn phòng này. Vì đây là nơi chứa đầy ký ức về đứa cháu trai ông yêu nhất.
Mặc Bình sợ lắm, không dám nán lại lâu. Nhưng vừa xoay người định bước ra thì cậu đụng phải bóng người quen thuộc.
Ánh mắt ông nội lạnh như băng, không nói lời nào liền giáng xuống cậu một cái tát trời giáng.
Cậu ngã sõng soài xuống đất, tai ù đi như sắp nổ.
Cậu bị phạt quỳ ngoài trời tuyết.
Cả nhà không ai dám can ngăn. Gió lạnh như cắt da, cậu run bần bật, răng va lập cập.
Cậu nhìn qua khung cửa, trong nhà có lò sưởi, ánh lửa hắt lên bóng lưng ông nội khiến cả cảnh vật trông thật ấm áp. Nhưng đối lập lại, vai cậu phủ đầy tuyết trắng, không ai để ý, không ai quan tâm. Chính ánh mắt thờ ơ của họ khiến tim cậu lạnh buốt hơn cả gió trời.
Cậu biết.
Mình chỉ là cái bóng thay thế cho Tiểu Dữ.
Cậu không xuất sắc như ông nội mong muốn, không phải “Tiểu Dữ thứ hai”, vì vậy ông thất vọng.
Nước mắt to như hạt đậu nhỏ xuống nền tuyết, từng giọt hòa tan nền trắng xóa.
Mẹ đã nói dối.
Nhà họ Triệu vốn không có ai thật lòng yêu thương cậu.
Cậu nhớ mẹ. Cậu chỉ muốn về nhà.
Không biết đã qua bao lâu, trong tai bắt đầu vang lên tiếng ù ù khó chịu, cảnh vật trước mắt cũng dần trở nên mờ ảo, như thể cả thế giới đang bồng bềnh trôi đi.
Cậu lạnh quá. Nhưng cậu không thể ngã.
Nếu ông nội biết, nhất định sẽ lại mắng cậu yếu ớt, lại nói cậu ngu ngốc như vậy thì làm sao xứng làm cháu nhà họ Triệu?
Triệu Mặc Bình cắn răng chịu đựng, gồng lên đến tận phút cuối. Mãi cho đến khi thấy bà nội hốt hoảng chạy về phía mình, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Nhưng ngay sau đó, trước mắt tối sầm, cậu ngã gục xuống nền tuyết lạnh buốt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn, trong phòng rất ấm, cả đệm cũng mềm mại đến khó tin.
Triệu Mặc Bình yếu ớt gọi trong vô thức:
“Mẹ…”
Bên cạnh giường, ông nội cậu khựng lại một chút, rồi khe khẽ thở dài.
Ông đưa tay đặt lên trán cậu để đo nhiệt độ, giọng chậm rãi, mang theo chút áy náy:
“Lần này là do ông, ông nóng vội quá, sau này, sau này căn phòng đó sẽ bị khóa lại.”
Giọng ông nhỏ dần về cuối, ánh mắt đầy hụt hẫng không hề che giấu.
Nói xong, ông lặng lẽ khom lưng rời khỏi phòng. Nhìn bóng lưng ấy khuất xa, có cảm giác lặng lẽ đến nao lòng.
Từ sau hôm đó, ông nội vẫn lạnh nhạt như trước, không thân thiết cũng chẳng quá khắt khe.
Nhưng Triệu Mặc Bình chưa từng thấy cánh cửa kia được mở ra lần nào nữa.
Ngoại và bà ngoại của Tiểu Dữ từng đến nhà làm loạn nhiều lần.
Lần nào họ cũng khóc lóc vật vã, gào lên rằng: “Con gái chúng tôi đã mất rồi, ít nhất hãy trả Tiểu Dữ lại cho chúng tôi!”
Nhưng ông bà nhà họ Triệu cũng bất lực. Họ không tìm thấy đứa cháu trai ruột mà suốt ngày nhung nhớ ấy.
Rồi bà ngoại của Tiểu Dữ bắt đầu trút giận lên Triệu Mặc Bình, gào rằng nếu không vì cậu thì con gái bà đâu đến nỗi phải ra đi khi còn quá trẻ…
Họ gần như năm nào cũng đến thăm, Triệu Mặc Bình tận mắt thấy họ ngày càng gầy gò đi. Từ một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng, họ dần trở thành hai ông bà già hom hem, gầy trơ xương.
Về sau, ông ngoại của Giang Dữ qua đời. Vì nhớ con gái và cháu ngoại quá mà sinh bệnh nặng, đến lúc nhắm mắt rồi mà miệng vẫn không ngừng gọi tên con và cháu.
Tối hôm tang lễ, một người đàn ông xa lạ xuất hiện với gương mặt đầy đau buồn, dắt theo một bé gái rất xinh xắn đi cùng.
Cô bé đó tên là Triệu Hòa, nghe nói là em ruột của Giang Dữ.
Từ sau khi ông ngoại mất, bà ngoại Giang Dữ cũng suy sụp sức khỏe trông thấy. Đôi mắt bà lõm sâu, gầy đến mức biến dạng, chẳng còn sức đâu để chăm lo cho một bé gái chưa trưởng thành.
Thế là cô bé tên Triệu Hòa được gửi nuôi tạm ở nhà họ Triệu. May mắn là cô bé thông minh, dịu dàng, lại có năng khiếu ca múa, nhờ sự xuất hiện của cô mà bầu không khí u ám trong nhà dần trở nên tươi sáng hơn.
Ông lão nhà họ Triệu bắt đầu dành nhiều sự quan tâm cho Triệu Hòa hơn, thậm chí còn thường xuyên lơ là Triệu Mặc Bình.
Nhưng cậu lại chẳng hề oán trách, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ vì sống lâu trong nhà họ Triệu, Triệu Mặc Bình đã quen với hình ảnh bà nội vẫn giữ được vẻ quý phái dù đã ngoài năm mươi, ông nội đậm chất học thức, điềm đạm, và cô em họ xinh đẹp như tiên nữ, Triệu Hòa.
Tất cả những điều đó lặng lẽ thay đổi lối sống và thói quen của cậu. Cậu dần thích nghi với cuộc sống như trong nhà kính, ấm áp, không lo toan.
Không có sự so sánh thì sẽ không có tổn thương, nhưng một khi đã có,Triệu Mặc Bình càng nghĩ về hoàn cảnh cũ của mình, càng thấy chua xót. Những người từng ở bên cậu, nơi từng sống, tất cả đều khiến cậu thêm ngột ngạt.
Hình ảnh người mẹ trong lòng cậu cũng dần sụp đổ. Thậm chí về sau còn mang theo chút ghét bỏ và hoài nghi.
Cậu cho rằng chính những chuyện mờ ám giữa mẹ và cha năm xưa đã khiến bản thân cậu bị xem thường ở nhà họ Triệu như hiện tại.
Vì thế nên khi cuối năm gặp lại mẹ, Triệu Mặc Bình đã thay đổi.
Từ một cậu bé từng ôm mẹ kể lể nỗi nhớ, giờ đây lại trở nên trầm lặng. Khi mẹ vừa chạm vào tay, cậu lại vô thức né tránh, trong lòng thậm chí còn thấy ghét bỏ.
Cậu thấy người phụ nữ trước mặt thật luộm thuộm: dáng người hơi béo, tóc rối bù túm lại tùy tiện sau tai, chắc ít nhất vài ngày chưa gội đầu. Khuôn mặt mộc mạc không son phấn, so với bà nội luôn trang điểm chỉn chu đúng là một trời một vực.
Triệu Mặc Bình nhìn quanh: căn hầm tối om vừa ẩm thấp vừa ngột ngạt, điện nước bị cắt liên miên, không có điều hòa hay máy sưởi, đến cái bồn cầu cũng phải vặn mở nắp mới có nước xả.
Ngày trước sao cậu lại muốn quay về đây? Sao lại từng thấy mẹ đẹp và hiền dịu? Sao lại từng nghĩ đây là người mẹ tuyệt vời nhất thế gian?
Hôm đó, vừa ăn cơm tối xong, Triệu Mặc Bình đã vội nói muốn về ngay, thậm chí không muốn ngủ lại một đêm. Mẹ cậu không nhận ra có gì khác thường, chỉ nghĩ con bận chuyện thật.
Trước khi tiễn con, bà vội vã gom một rổ rau củ và hoa quả, bỏ vào bao tải, dặn là mang về biếu ông bà nội, toàn đồ tươi cả đấy.
Nhìn chiếc bao tải xấu xí và đám rau củ còn dính đầy bùn đất, Triệu Mặc Bình chán ngán lắc đầu, nhất quyết không chịu cầm. Nhưng cuối cùng không cãi lại được mẹ, đành cau mày nhận lấy.
Vừa ra khỏi cửa, cậu lập tức ném luôn cả bao rau vào thùng rác bên đường, tiện tay ném luôn cả khăn tay đang dùng lau bùn.
Mang những thứ lộn xộn này về nhà? Không nói đến ông bà nội, chỉ riêng mấy cô giúp việc cũng đủ cười nhạo cho rồi.
Năm cha cậu, Triệu Minh Triết, được thả khỏi trại, mới thật sự là năm Triệu Mặc Bình bắt đầu thay đổi.
Cậu gần như không có ấn tượng gì về người cha ấy, cho đến khi tận mắt gặp, cậu mới sững sờ. Không ngờ cha mình lại là một người đàn ông phong độ, nho nhã, đúng chuẩn người trí thức thành đạt.
Dù ở trong tù nhiều năm, khí chất thanh lịch ấy vẫn không hề mất đi.
Triệu Mặc Bình bỗng cảm thấy mẹ năm xưa có mắt nhìn người thật tốt, đồng thời lại thấy mẹ dường như không xứng với cha.
Từ đó, cậu bắt đầu bắt chước cha từ cách ăn mặc, kiểu tóc đến cả cử chỉ, đi đứng. Trong lòng, Triệu Minh Triết chẳng khác nào thần tượng mà cậu tôn thờ.
Cho đến khi Triệu Mặc Bình biết đến sự tồn tại của Giang Dữ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.