Edit: riri_1127
Chương 53: Đời này....
Nghê Thường ngồi ở hành lang bệnh viện, giơ tay đặt túi nước đá lên sau đầu. Cảm giác lạnh vừa chạm đến, cô lập tức "A" ra một tiếng, vội vàng buông tay.
Đem túi chườm để sang một bên, Nghê Thường nhìn nghiêng về phía đầu kia hành lang.
Anh vẫn đang cầm điện thoại.
Viêm Trì bên này cầm điện thoại đã một lúc lâu, trước đó anh đã cùng cô đi chụp CT, lại làm xong xuôi thủ tục nhập viện cho bà và Trần Chí.
Qua đại khái 10 phút, rốt cuộc Nghê Thường mới thấy Viêm Trì buông di động.
Một hộ sĩ áo trắng đi tới, mở tập tài liệu trên tay cho anh xem. Hai người nói thêm vài câu, sau đó anh xoay người đi về phía cô.
"Đều xử lý tốt rồi, em yên tâm, bà không có việc gì ở một đêm theo dõi là tốt rồi."
Nói xong, anh cầm lấy túi chườm bên cạnh Nghê Thường, lại cởϊ áσ khoác của mình ra bao lấy túi chườm, chậm rãi áp vào phần ót sưng đỏ của cô.
"Còn đau không?" Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn gái, ôn nhu hỏi.
Cô lắc đầu, dang tay ôm eo bạn trai, áp trán vào người anh qua lớp áo sơ mi.
Viêm Trì tự nhiên đưa tay vuốt vuốt tóc cô vô cùng thân thiết.
"Anh mới vừa hỏi qua, chính là. . . . . ."
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Bố em mấy năm nay, rốt cuộc sao lại thành ra thế này."
Nghê Thường chớp chớp mắt, không nói gì.
"Năm đó, ông ta đi khỏi Thành Đô đến Bắc Thành, ở cùng nhóm người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-rai-dong-long/1418135/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.