Edit: riri_1127
Chương 18: Bảo bối độc nhất vô nhị
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Nghê Thường nhìn thấy một chiếc Buick* màu đen đậu bên cạnh xe moto đỏ.
Tài xế ra khỏi ghế lái, mở cửa sau gật đầu cười với họ. Viêm Trì hất cằm ra hiệu Nghê Thường lên xe: "Đến nơi, gửi WeChat cho tôi."
Nghê Thường chớp mắt không nhúc nhích, quay lại nhìn anh, ngẩn người không tiếng động như muốn hỏi.
Viêm Trì có chút kinh ngạc, khóe miệng cong lên: "Sao vậy, còn muốn tôi mang em theo?"
Anh thản nhiên liếc mắt nhìn sườn xám xẻ tà của cô gái. Đêm đến đi moto không chắn được gió, cô hẳn sẽ bị lạnh.
"Không cho theo." Người đàn ông lười biếng nói, còn cố ý trêu chọc cô, "Lái xe nhanh một chút em sẽ hét lên, làm tai tôi rất đau."
Nghê Thường: "..."
Cô khịt mũi: "Ai thèm đi!" Cô vốn thấy gió to, đang định bảo anh đừng lái moto.
Hiện tại xem ra. . . . . .
Để cho anh ta đông lạnh luôn đi!
"Hơn nữa ——" Viêm Trì nâng tay vỗ yên xe, chăm chú nhìn Nghê Thường "Vị trí sau xe tôi, chính là để cho vợ tương lai ngồi."
Anh nhướng mày đầy ẩn ý: " Đã bị em "chiếm tiện nghi" hai lần, em làm thế nào đây?'
Nghê Thường trong lòng nảy một cái, quay đầu tránh ánh mắt anh.
Cô không trả lời, chỉ thì thầm "Tôi đi", sau đó đi đến cửa sau xe oto ngồi vào.
Người lái xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-rai-dong-long/1418239/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.