Mặt trời ngày càng xuống thấp, cả khu rừng nhuộm một màu vàng kim. Ánh sáng xuyên qua khung cửa, Doãn Tang cau mày nhìn những hoa văn xoáy tròn trên tấm vải thổ cẩm.
Cô đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể thêu được kiểu bện lốc xoắn. Trên bàn là mẫu thêu của bà nội, hai màu xanh và tím cân xứng, dưới ánh nắng chiều, từng đường thêu nổi trở nên rất sống động.
Nghệ thuật dân gian vẫn là loại hình đặc sắc và phức tạp nhất.
Doãn Tang dùng đầu ngón tay mân mê mẫu thêu, lẩm bẩm: “Mễ Lạc, đẹp quá, sao trước đây bà không truyền nghề cho ai khác ạ?”
“Trông có đẹp không? Hồi còn nhỏ, khi còn là đạt phối, mấy người bạn bà đều thích ngồi trước cổng làng thêu thùa rất lâu, trò chuyện xem ai thêu đẹp hơn, tay nghề ai giỏi hơn. Bây giờ bọn trẻ không còn mặc đồ thêu thủ công nữa, đi làm ở tỉnh ngoài, mặc đồ thành thị, trông đẹp và ấm áp hơn."
Doãn Tang nói: "Họ không hiểu giá trị của đồ thủ công thôi, mấy cửa hàng lớn dưới thành phố đều rất thích hàng thêu xưởng con làm."
“Họ thích thật không?” Bà nội hỏi. Trước khi Doãn Tang kịp trả lời, bà đã nói, “có thể do họ chưa từng tiếp xúc nhiều nên thấy mới lạ.”
Doãn Tang hơi giật mình, không nói thêm nữa.
Nếu bà nội có khả năng diễn đạt tốt hơn, chắc hẳn bà sẽ nói: họ chẳng thích thú gì với mấy đồ thêu này đâu, chỉ là thích sự mới lạ, mang về để khoe khoang với thế giới bên ngoài mà thôi.
Họ mua đồ thêu của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-rai-me-hoac-luc-chi-nam/2308787/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.