Thế nhưng Bạch Hạo từ đầu đến cuối đều nuốt không trôi, anh ta chỉ ăn qua loa vài miếng, sau đó nói ở đơn vị có việc cần giải quyết rồi rời đi.
Hoa Lâm vẫn còn tức tối trong lòng, ra ngoài tiễn khách rồi đi luôn không quay lại.
Sau khi Hoa Lâm rời đi, Hoa Thanh liền mỉa mai: “Em tư đúng là hồ đồ, ông bà ta ngày xưa cũng đã nói phải môn đăng hộ đối. Vậy mà yêu rồi là quên hết, bất chấp tất cả, để xem mặn nồng được bao lâu. Ba mẹ mặc kệ luôn sao? Cứ để em ấy muốn làm gì thì làm à?”
Ông Hoa tỏ vẻ không vui bưng ly rượu lên uống một ngụm.
“Kệ nó, con cái lớn rồi có muốn quản cũng không được. Bản thân lựa chọn con đường như thế nào, thì sau này tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.”
“Được rồi, hôm nay là ngày vui, bớt nói mấy câu như thế này lại, không phải hôm nay đến để mừng sinh nhật Lệ Hoa hay sao?”
Bà cụ Hoa trước giờ rất ít khi quản giáo chuyện của các cháu gái nhưng khi nghe những lời bàn luận kia cũng cảm thấy không vui.
Bà nội vừa mở miệng, tất cả đều yên lặng. Không khí được xoa dịu đi ít nhiều, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Ngoại trừ người trong nhà còn có thêm một vài họ hàng thân thuộc cũng đến. Nhà họ Hoa làm tổng cộng năm bàn, cũng rất náo nhiệt.
Giữa tiệc thì có một cô em họ đến chủ động chào hỏi, mời rượu với Giang Lưu.
“Vị này chắc là anh rể ngũ, oa… thật là đẹp trai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-tinh-nguoi-mot-doi-khong-quen/39697/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.