Đàm Khê Nguyệt không biết đây có phải là lần đầu tiên Lục Tranh hôn không, nhưng cô có thể cảm nhận được sự vụng về đầy mới mẻ trong cử chỉ của anh. Ban đầu, Lục Tranh chỉ nhẹ nhàng chạm môi, thỉnh thoảng răng anh vô tình cọ vào môi cô. Mỗi khi Đàm Khê Nguyệt khẽ kêu lên vì đau, anh lại dịu dàng l**m nhẹ chỗ vừa làm đau cô. Đôi mắt đen láy của Lục Tranh chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô. Dần dần, bản năng tự nhiên thức tỉnh, nụ hôn của anh trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn. Vòng tay ôm eo cô siết chặt như muốn hòa làm một. Hơi thở Đàm Khê Nguyệt trở nên gấp gáp, ý thức mơ hồ. Cô cảm nhận được bàn tay anh nắm chặt tay mình, đặt lên tai anh. Tai Lục Tranh nóng bỏng, nhưng không chỉ có tai, hơi thở anh phả vào miệng cô cũng nóng rực, và còn nóng hơn nữa là bàn tay đặt trên eo cô… Đàm Khê Nguyệt đẩy nhẹ vai anh, nhưng không còn chút sức lực nào. Cuối cùng, Lục Tranh buộc mình dừng lại. Anh lướt nhẹ môi qua khóe miệng cô, hôn lên mắt cô, rồi ôm cô thật chặt vào lòng. Ngoài cửa sổ, mưa đã nhỏ dần. Đàm Khê Nguyệt dựa vào ngực anh, hơi thở dần ổn định, nhưng nhiệt độ cơ thể Lục Tranh như càng tăng. May mắn là anh không có thêm động tác nào khác, chỉ xoa nhẹ cổ tay sưng đỏ của cô và nhìn cô đăm đăm. “Muỗi cắn đấy,” Đàm Khê Nguyệt cố gắng nói để xua tan bầu không khí nóng bỏng. “Em dễ bị muỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840077/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.