Đàm Khê Nguyệt vo tròn tờ giấy rồi ném vào thùng rác. Cô vừa bước đi được vài bước đã vội vàng quay lại nhặt lên, cẩn thận vuốt phẳng rồi gấp gọn cất vào túi. Thẩm Nhã Bình vừa bước vào phòng đã thấy ngay khuôn mặt đỏ bừng của cô em dâu. Chị vừa lo lắng vừa có ý trêu chọc: “Khê Nguyệt, sao mặt em đỏ thế? Đừng bảo vừa đốt rác mà say nắng nhé?” Cố Tuệ Anh lướt qua hai người bằng ánh mắt sắc lẹm rồi bước ra khỏi phòng. Thẩm Nhã Bình thấy kế khích tướng không hiệu quả cũng không dám nói gì thêm. Hôm nay chị đã chọc giận mẹ chồng quá nhiều lần rồi, thấy yên ổn thì nên dừng lại thôi. Chị đưa tay chạm vào trán Đàm Khê Nguyệt: “Thật sự không sao chứ? Nếu không khỏe chị đưa em đi phòng khám lấy ít thuốc. Mai còn bận rộn cả ngày, không thể để em ốm được.” Đàm Khê Nguyệt lắc đầu, chưa kịp nói gì thì Cố Tuệ Anh đã quay lại phòng. Bà đi thẳng về phía phòng tây, dừng lại ở cửa mà không quay đầu lại, giọng trầm xuống: “Con vào đây.” Thẩm Nhã Bình và Đàm Khê Nguyệt đều giật mình. Thẩm Nhã Bình phản ứng nhanh hơn, vội đẩy nhẹ Đàm Khê Nguyệt: “Mẹ gọi em kìa, mau vào đi.” Đàm Khê Nguyệt còn đang do dự thì Cố Tuệ Anh đã vào trong. Cô đành phải theo sau. Cố Tuệ Anh lấy từ trong tủ ra một gói vải đỏ, đặt lên giường: “Đây là tiền sính lễ Lục Tranh nhờ chú ba mang qua. Con cầm lấy đi.” Đàm Khê Nguyệt sững người. Cô không biết chú ba đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840078/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.