🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đàm Khê Nguyệt vo tròn tờ giấy rồi ném vào thùng rác. Cô vừa bước đi được vài bước đã vội vàng quay lại nhặt lên, cẩn thận vuốt phẳng rồi gấp gọn cất vào túi. Thẩm Nhã Bình vừa bước vào phòng đã thấy ngay khuôn mặt đỏ bừng của cô em dâu. Chị vừa lo lắng vừa có ý trêu chọc: “Khê Nguyệt, sao mặt em đỏ thế? Đừng bảo vừa đốt rác mà say nắng nhé?” Cố Tuệ Anh lướt qua hai người bằng ánh mắt sắc lẹm rồi bước ra khỏi phòng. Thẩm Nhã Bình thấy kế khích tướng không hiệu quả cũng không dám nói gì thêm. Hôm nay chị đã chọc giận mẹ chồng quá nhiều lần rồi, thấy yên ổn thì nên dừng lại thôi. Chị đưa tay chạm vào trán Đàm Khê Nguyệt: “Thật sự không sao chứ? Nếu không khỏe chị đưa em đi phòng khám lấy ít thuốc. Mai còn bận rộn cả ngày, không thể để em ốm được.” Đàm Khê Nguyệt lắc đầu, chưa kịp nói gì thì Cố Tuệ Anh đã quay lại phòng. Bà đi thẳng về phía phòng tây, dừng lại ở cửa mà không quay đầu lại, giọng trầm xuống: “Con vào đây.” Thẩm Nhã Bình và Đàm Khê Nguyệt đều giật mình. Thẩm Nhã Bình phản ứng nhanh hơn, vội đẩy nhẹ Đàm Khê Nguyệt: “Mẹ gọi em kìa, mau vào đi.” Đàm Khê Nguyệt còn đang do dự thì Cố Tuệ Anh đã vào trong. Cô đành phải theo sau. Cố Tuệ Anh lấy từ trong tủ ra một gói vải đỏ, đặt lên giường: “Đây là tiền sính lễ Lục Tranh nhờ chú ba mang qua. Con cầm lấy đi.” Đàm Khê Nguyệt sững người. Cô không biết chú ba đã mang tiền đến từ khi nào. Cô với Lục Tranh đã thống nhất là cô không có của hồi môn, anh cũng không cần chuẩn bị sính lễ. Vả lại, họ chỉ còn một năm, đám cưới ngày mai cũng chỉ là thủ tục, dính dáng đến chuyện sính lễ chỉ càng thêm rắc rối. Cố Tuệ Anh lại ném cho cô một túi giấy: “Đây là tiền lương những năm qua con gởi về nhà. Tiền của con, con cũng lấy đi.” Đàm Khê Nguyệt lại một lần nữa sững sờ. Vì căn bệnh của Đàm Thanh Sơn, nhà họ Đàm nợ nần chồng chất. Những năm đó, anh trai Đàm Khê Xuyên theo người trong thôn đi chạy xe tải đường dài, gần như cả năm 360 ngày đều trên đường. Cố Tuệ Anh thì làm ba công việc một ngày, sáng sớm ra chợ trấn bày sạp bán đồ, chiều đến trại gà làm công, tối về nhà nhận thêm việc gia công đồ chơi cho xưởng, ngày đêm không ngơi nghỉ. Đàm Khê Nguyệt hiểu rõ tâm ý của mẹ và anh. Khi ba mất đi, họ không thể để những món nợ đè nặng lên người ông. Cô cũng không thể ngồi yên được, sau khi có việc làm, mỗi tháng trừ đi một ít chi phí sinh hoạt cơ bản, số tiền còn lại cô đều đưa hết về nhà. Cả nhà ba người sống tiết kiệm, dè sẻn từng đồng. Đến hai năm trước họ mới trả hết được các khoản nợ. Nhưng Cố Tuệ Anh vẫn tiếp tục làm ba công việc một ngày. Mãi đến khi Đàm Khê Xuyên và Đàm Khê Nguyệt khuyên mãi, bà mới đồng ý ngừng bán hàng sớm và thôi việc ở trại gà. Tuy nhiên, bà lại chuyển sang dậy sớm đi đồng và ở nhà làm đồ chơi. Hàng xóm láng giềng hỏi bà: “Con trai bà đã cưới vợ, con gái gả được nhà tốt, sao bà không hưởng chút thanh nhàn mà còn vất vả thế?” Bà chỉ cười đáp rằng mình là người không quen nhàn rỗi, không thể ngồi yên được. Thì ra bà vẫn cố gắng kiếm tiền vất vả đến vậy là để dành cho cô. Đàm Khê Nguyệt đỏ hoe mắt, đẩy túi giấy trả lại: “Con không cần đâu, con có tiền mà. Đây là tiền dưỡng già của mẹ, sao mẹ lại đưa cho con?” Cố Tuệ Anh sa sầm mặt: “Mẹ đã hứa với ba con là không được lấy tiền của con để bù đắp cho chuyện của nhà. Số tiền này coi như của hồi môn con tự tích góp. Lúc con ở với Lâm Thanh Hòa, nhà mình đã thiếu nợ con quá nhiều. Nợ vừa trả xong, không kịp chuẩn bị của hồi môn cho con nên nhà họ mới coi thường nhà mình, khiến con phải ly hôn.” Mắt Đàm Khê Nguyệt càng đỏ hơn: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, con ly hôn không liên quan đến chuyện đó. Con với Lâm Thanh Hòa không hợp tính nên mới ly hôn thôi.” “Con đừng tưởng mẹ là trẻ con ba tuổi mà dỗ,” Cố Tuệ Anh đáp. Con cái mình sinh ra, Cố Tuệ Anh hiểu rõ tính con gái. Nếu thật sự không hợp tính, ngay từ đầu con bé đã không đồng ý kết hôn. Nó đâu phải người thích đùa với hôn nhân. Việc kiên quyết đòi ly hôn như vậy, chắc chắn ở nhà họ Lâm nó đã chịu ủy khuất lớn lắm. Bà dò hỏi suốt nửa năm mà vẫn không lấy được từ con gái một câu nói thật, càng khiến bà tin chắc vào suy đoán của mình. Đàm Khê Nguyệt vừa rồi do dự chính là sợ điều này. Nhưng cô không thể nói cho mẹ biết nguyên nhân thực sự của việc ly hôn. Khi ly hôn với Lâm Thanh Hòa, ba anh ta đã nói với cô rằng nếu cô dám hé răng nửa lời về chuyện của con trai ông ta với bất kỳ ai, anh trai cô có thể quên luôn chuyện giữ việc làm. Lúc đó Đàm Khê Nguyệt mới hiểu ra vấn đề về thể chất của Lâm Thanh Hòa, cả nhà họ hẳn đều đã biết, chỉ có mình cô là người ngoài cuộc. Đàm Khê Nguyệt quá hiểu tính mẹ, nếu để bà biết cả nhà họ Lâm đều lừa dối cô, chắc chắn bà sẽ xách dao tìm đến tận cửa. Nhưng họ Lâm không phải người dễ đụng đến, quan hệ của họ trong huyện và trên trấn chằng chịt phức tạp. Dượng của Lâm Thanh Hòa năm ngoái vừa được điều lên thành phố. Nếu họ muốn gây khó dễ cho gia đình cô, chỉ cần động động ngón tay là xong. Việc sa thải một người không phải chuyện to tát gì với họ. Anh trai cô vất vả lắm mới tìm được công việc ở công ty vận tải, không phải chạy xe đường dài quanh năm nữa. Cô không thể vì mình mà khiến anh mất đi công việc tốt như vậy. Đàm Khê Nguyệt nhìn thẳng vào mắt mẹ, nghiêm túc nói: “Mẹ à, con nói thật đấy, không lừa mẹ đâu.” Cố Tuệ Anh vẫn không tin: “Mẹ chỉ là một người nghèo, chẳng giúp được gì cho con. Con bị ức h**p cũng đành ngậm đắng nuốt cay. Con không muốn nói thật, mẹ cũng không ép. Nếu con còn coi mẹ là mẹ thì cầm lấy số tiền này đi. Vốn dĩ đây là tiền của con, là chỗ dựa cho cuộc sống sau này của con.” Đàm Khê Nguyệt không kìm được nữa, áp mặt vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi.” Cô đã lớn như này rồi mà vẫn để mẹ phải lo lắng vì mình. Giọng Cố Tuệ Anh cứng rắn: “Con không cần xin lỗi mẹ. Con luôn là đứa có chủ kiến, con biết mình đang làm gì là được.” Đàm Khê Nguyệt nuốt xuống tiếng nấc nghẹn ngào. Cô không thể khóc nữa, cô phải mạnh mẽ lên. Ít nhất phải mạnh đến mức không để một câu nói nhẹ nhàng của người khác có thể đe dọa được người thân của mình Lợi dụng lúc Cố Tuệ Anh đang tắm, Đàm Khê Nguyệt nhanh chóng cho túi giấy vào tủ. Cô nhét miếng vải đỏ vào chiếc túi mình sẽ mang đi ngày mai. Ngày mai, cô sẽ trao nó cho anh. Nghĩ đến ngày mai, nỗi bất an lại dâng lên trong lòng Đàm Khê Nguyệt. Cô không biết quyết định này có đúng đắn hay không, nhưng cô không thể ngồi yên chờ chết, để mặc nhà họ Lâm quyết định số phận mình. Có tiếng gõ cửa vang lên. Khê Nguyệt vừa kéo xong khóa kéo thì đã thấy Thẩm Nhã Bình chạy ra mở cổng. Anh trai cô, Đàm Khê Xuyên được Lục Tranh đỡ, loạng choạng đứng không vững. Tuy say nhưng vẫn nhận ra vợ, anh nhào về phía Nhã Bình: “Vợ ơi, anh thử thay em gái rồi, thằng em rể mới này uống rượu giỏi thật, uống cả buổi mà mặt chẳng đỏ tí nào. Đúng là người tài, hơn xa cái thằng họ Lâm mặt trắng bệch chỉ biết dùng miệng lừa em gái anh kia nhiều.” Thẩm Nhã Bình tức giận đấm anh mấy cái. Người say chẳng biết giữ mồm giữ miệng, chị đã dặn mấy lần không được nhắc đến họ Lâm trước mặt chú rể mới, vậy mà anh vẫn cứ chọc vào lòng Lục Tranh. Chị lén nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm khiến cô không đoán được anh có giận hay không. Người khác chắc đã nổi đóa từ lâu. Thẩm Nhã Bình thầm nghĩ, chàng rể mới này hẳn tâm tư sâu sắc lắm, không để lộ vui buồn, khiến người khác khó đoán. Đàm Khê Nguyệt chạy ra: “Chị dâu, anh say rồi ạ?” “Ừ, chỉ uống có ba ly đã say, vậy mà còn cứ đòi rót rượu cho người khác.” Thẩm Nhã Bình vừa nói vừa không rời mắt khỏi Lục Tranh. Chị không nhìn nhầm, vừa nghe thấy giọng em chồng, ánh mắt người đàn ông trầm lặng kia đã dịu lại. Lục Tranh đỡ Đàm Khê Xuyên định bước vào sân. Thẩm Nhã Bình vội ngăn lại: “Này, chú rể mới, đêm nay cậu không được vào đâu.” Đàm Khê Nguyệt chậm rãi dừng bước. Cô chỉ thấy anh trai, anh có lẽ bị chắn bởi cánh cửa bên kia. Thẩm Nhã Bình quay sang nói với Khê Nguyệt: “Em cũng đừng ra nữa. Đêm trước đám cưới, hai người không được gặp nhau.” Đàm Khê Xuyên bỗng như tỉnh táo hơn, vỗ vai Lục Tranh: “Đúng rồi, cô dâu chú rể không được gặp nhau đêm trước cưới. Hồi trước tôi cũng phải nhịn không gặp chị dâu của cậu đấy. Giờ cậu cũng không được gặp em gái tôi. Tôi tự vào được, không cần ai đỡ đâu.” Anh nói không cần ai đỡ nhưng vừa rời tay Lục Tranh là ngã chúi về phía trước. Thẩm Nhã Bình đỡ lấy anh, Lục Tranh nắm chặt cánh tay anh, Đàm Khê Nguyệt cũng vội vàng chạy đến đỡ. Tay cô chạm vào áo anh trai rồi vô tình chạm phải mu bài tay quen thuộc. Hơi ấm thân quen ấy. Đàm Khê Nguyệt khựng lại, định rút tay về thì trong giây phút tiếp theo, tay cô đã bị anh nắm lấy. Cô đứng trong cửa, anh đứng ngoài, không ai nhìn thấy ai. Thẩm Nhã Bình đá Đàm Khê Xuyên một cái, quát khẽ rằng lần sau mà say nữa thì ngủ luôn ngoài cổng. Đàm Khê Xuyên vội vàng nhận lỗi, thề sẽ không tái phạm. Trong lúc ồn ào đó, Lục Tranh nắm tay cô, đặt một vật vào lòng bàn tay rồi khép lại, ra hiệu đừng để người khác thấy. Qua những cái chạm nhẹ giữa các ngón tay, tim Đàm Khê Nguyệt đập nhanh hơn. Sao cô lại có cảm giác như họ đang yêu đương vụng trộm thế này… Đàm Khê Xuyên loạng choạng bước vào sân, kiên quyết không cho ai đỡ. Thẩm Nhã Bình mặc kệ anh, chỉ đi theo sau, thấy anh đi lệch là đá cho một cái. Đàm Khê Nguyệt nhìn bóng dáng ngoài cổng, định bước ra nhưng nhớ lời chị dâu vừa nói nên dừng lại. Cô khẽ nói với bóng dáng ấy: “Anh về đi, đi đường cẩn thận nhé.” Cánh cổng khẽ gõ một tiếng, anh đang trả lời cô. Đàm Khê Nguyệt do dự một lát rồi đóng cổng, khóa lại. Cô mở lòng bàn tay ra xem món đồ anh vừa đưa. Một chiếc thuyền trăng nhỏ xíu bằng giấy, xinh xắn vô cùng. Trên đó có chữ của anh: “Đừng nghĩ ngợi gì cả, ngủ ngon, sáng mai anh đến đón em.” Chữ anh chắc đã được luyện tập, chảy mượt mà và mạnh mẽ như con người anh vậy. Cổng lại vang lên hai tiếng gõ, Đàm Khê Nguyệt nín thở, anh vẫn chưa đi. Một tiếng nhẹ một tiếng nặng liền nhau, như đang nói… Mộng đẹp. Đàm Khê Nguyệt nắm chặt chiếc thuyền trăng, đặt tay lên cổng, cũng gõ nhẹ hai cái. Ánh trăng trải dài xuống đất, hai người, cách một cánh cổng, bóng đổ thành đôi. Đàm Khê Nguyệt tưởng đêm nay sẽ mất ngủ, nhưng lại có một giấc mộng đẹp hiếm hoi trong thời gian gần đây. Chị dâu mời bạn đến trang điểm cho cô, liên tục khen da cô đẹp, không thấy lỗ chân lông nào. Đàm Khê Nguyệt soi gương, có lẽ là do đêm qua ngủ ngon. Ngay cả thời tiết cũng không còn u ám như mấy ngày trước, như biết có người sắp làm đám cưới, nắng ấm gió hòa, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Trang điểm xong, thay áo cưới xong, Đàm Khê Nguyệt ngồi xuống giường. Trong ngoài phòng người dần đông đúc, hàng xóm láng giềng đến chúc mừng, nhiều người đến xem náo nhiệt. Ban đầu Đàm Khê Nguyệt chỉ coi hôm nay như một thủ tục phải qua, nhưng khi kim đồng hồ trên tường từng giây trôi qua, càng gần 6 giờ, tim cô càng đập nhanh hơn. Khi kim giờ và kim phút tạo thành một đường thẳng, kim giây chỉ đúng số 12, tiếng pháo nổ vang trời trong ngõ. Cố Tuệ Anh vội vã vào phòng, cầm khăn voan đỏ, lặng lẽ phủ lên đầu Đàm Khê Nguyệt. Trong khoảnh khắc khăn voan buông xuống, Đàm Khê Nguyệt thấy khóe mắt Cố Tuệ Anh ướt át. Mắt cô cay xè, định nắm tay Cố Tuệ Anh nhưng bà đã quay người rời phòng. Tay Đàm Khê Nguyệt chạm vào khoảng không, bất lực rơi xuống đầu gối. Bên ngoài tiếng pháo càng vang, náo nhiệt từ sân lan vào phòng, trong đám đông xôn xao đủ loại lời bàn tán. Có người thì thầm: “Anh chàng câm này chỉ thiệt mỗi không nói được thôi, nhìn xem, người cao ráo đẹp trai, mặc vest vào trông như người trong TV vậy.” Những người khác gật đầu tán đồng. Lại có người nói: “Anh ta giỏi thật, đầu năm ông Lưu giàu nhất trấn cưới con dâu còn dùng tám chiếc Santana đón dâu, cả làng trên xóm dưới đều xôn xao. Tôi vừa đếm, anh ta còn chuẩn bị đến mười chiếc.” Người khác nói nhỏ: “Đúng không, tôi biết ngay anh chàng câm này có bản lĩnh mà. Phải nói cô Đàm giỏi thật, biết chọn người. Qua vài năm nữa, anh ta chưa chắc đã thua kém bác sĩ trong thành phố đâu.” Có người không đồng tình: “Dù giỏi mấy thì cũng chỉ là thợ sửa xe, lại còn câm nữa, làm sao so được với bác sĩ nhà nước chứ.” Thẩm Nhã Bình đi tới, trừng mắt nhìn hai người kia. Nếu họ còn dám nhắc đến họ Lâm một câu nữa thì đừng mong ăn được kẹo mừng, mau cút đi. Hai người đành ấm ức ngậm miệng. Nhưng Đàm Khê Nguyệt chẳng nghe thấy gì cả, trong đầu cô chỉ còn đôi mắt của mẹ. Bà cố gắng mạnh mẽ cả đời, trước mặt người khác chưa từng đỏ mắt, vậy mà hôm nay lại khóc. Đàm Khê Nguyệt không kìm được, nước mắt rơi xuống mu bài tay. Có người đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô. Đàm Khê Nguyệt khựng lại, ngẩng mặt lên. Qua lớp khăn voan đỏ, cô chỉ thấy được đôi tay đan vào nhau, ngón cái anh nhẹ nhàng xoa mu bài tay cô, xóa đi vệt nước mắt ướt át. Trái tim trống rỗng của cô cũng dần được lấp đầy. Đàm Khê Nguyệt được anh bế ngang người lên, hai tay ôm lấy vai anh. Trong căn phòng nhỏ vang lên từng đợt tiếng ồn ào. Đàm Khê Xuyên đỏ mắt cười ngờ nghệch, Thẩm Nhã Bình lén lau nước mắt, bước tới vỗ nhẹ cánh tay Đàm Khê Nguyệt, nói nhỏ: “Khê Nguyệt, nhất định phải hạnh phúc nhé.” Đàm Khê Nguyệt nắm tay chị, bóp nhẹ. Từ trong phòng ra đến sân, mỗi bước chân anh đều vững vàng. Gần đến cổng, Đàm Khê Nguyệt chạm nhẹ vào lưng anh, ra hiệu dừng lại. Lục Tranh dừng bước. Đàm Khê Nguyệt quay đầu nhìn lại, gió thổi bay một góc khăn voan, cô thấy được Cố Tuệ Anh đứng sau đám đông. Móng tay cô bất chợt bấu vào cánh tay Lục Tranh, cô chôn mặt vào ngực anh, không dám nhìn lại lần thứ hai. Hai người ngồi vào xe, tiếng pháo nổ vang trời. Lục Tranh định vén khăn voan lên nhưng Đàm Khê Nguyệt nghiêng đầu tránh, cô không muốn anh thấy mình khóc: “Không được vén lên, chị dâu bảo bây giờ vén lên không may.” Phùng Viễn mở cửa ngồi vào ghế lái, cười toe toét: “Anh, chị, chúng ta xuất phát nhé.” Lục Tranh liếc nhìn, Phùng Viễn lập tức im bặt, lặng lẽ nổ máy xe. Xe từ từ ra khỏi ngõ, Lục Tranh thỉnh thoảng gõ nhẹ mu bài tay cô. Theo nhịp gõ của anh, cảm xúc Đàm Khê Nguyệt dần bình ổn. Khi sắp qua cầu, xe đột ngột dừng lại. Phùng Viễn quay lại nhìn Lục Tranh, đúng như dự đoán, phía trước có chiếc xe ba bánh chở phân chắn đường. Lục Tranh hất cằm ra hiệu cho cậu xuống xe, giải quyết nhanh gọn. Phùng Viễn hớn hở xuống xe, đóng cửa lại. Cậu thích nhất mấy vụ tìm đến tận nơi khiêu khích thế này. Với tính keo kiệt của nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ không để đám cưới hôm nay diễn ra suôn sẻ, thế nào cũng tìm người gây rối trên đường đón dâu. Nhưng anh Lục đã sớm bố trí người sẵn, mấy tên côn đồ này có là gì. Trong xe chỉ còn chú rể và cô dâu đội khăn voan đỏ. Đàm Khê Nguyệt không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài, giọng còn nghẹn: “Sao không đi nữa vậy?” Lục Tranh tiến gần cô, không vén khăn voan lên mà chui thẳng vào bên dưới. Đàm Khê Nguyệt không ngờ anh lại bất ngờ như vậy, nước mắt cũng ngừng rơi. Anh nhìn thấy đôi mắt còn đọng sương của cô, đưa tay lau khóe mắt cô. Dưới tấm khăn voan đỏ, mũi anh chạm mũi cô, khoảng cách gần trong gang tấc. Đàm Khê Nguyệt nhớ đến hôm qua, khoảnh khắc hơi thở anh quấn lấy cô, lông mi cô run rẩy: “Anh làm gì vậy?” Cô vừa mở miệng, môi đã vô tình chạm vào khóe môi anh. Đàm Khê Nguyệt cứng người. Lục Tranh cúi xuống hôn lên môi cô, chạm nhẹ rồi lui ra, nắm tay cô viết số “2” lên lòng bàn tay. Đàm Khê Nguyệt rưng rưng nhìn anh, không hiểu ý gì. Lục Tranh lại gần, hôn lên môi cô lần nữa, rồi viết số “3” lên lòng bàn tay cô. Đàm Khê Nguyệt ngẩn người rồi hiểu ra – anh đang trả lời câu hỏi hôm qua của cô. Đây là lần thứ hai và thứ ba anh hôn người khác, vậy hôm qua quả thật là lần đầu tiên của anh. Cô biết anh đang cố gắng xua tan nỗi buồn trong lòng mình. Đàm Khê Nguyệt hít mũi: “Vậy anh giỏi thật đấy.” Lục Tranh nâng cằm cô, như hỏi giỏi cái gì. Đàm Khê Nguyệt nhẹ nhàng lau vết son trên môi anh, thì thầm: “Lần đầu tiên mà đã biết hôn như vậy.” Lục Tranh giữ chặt cổ tay cô, từ từ xiết lại. Làm sao để cô hiểu được, anh giỏi không chỉ là biết hôn…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.