Đàm Khê Nguyệt nhắm mắt lại. Trong bóng tối, thính giác của cô trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Nghe thấy tiếng bước chân anh di chuyển, cô vội mở mắt, nắm chặt lấy tay anh. Lục Tranh quay đầu nhìn cô. Ánh mắt lạnh lẽo của anh chưa kịp thu lại khi chạm phải đôi mắt cô. Hơi thở Khê Nguyệt run lên, nắm tay anh chặt hơn. Cô tiến lên hai bước, chắn trước mặt anh, rồi cao giọng nói với đám đàn ông kia: “Các anh còn không chạy đi? Chắc các anh biết…” – cô nuốt khan, cố làm cho giọng mình vững vàng hơn – “người đàn ông của tôi là ai chứ?” Lục Tranh dừng lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô. Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Anh nắm ngược lại tay cô, bước lên phía trước một cách lười nhác, đứng sóng vai cùng cô. Anh ngẩng mặt lên, từ từ nhìn qua từng người trong đám đàn ông kia, để họ thấy rõ người đàn ông của cô là ai. Một gã gầy mặt dài, đầu trọc ngập ngừng lên tiếng: “Hình như anh ta là người câm ở làng Thanh Thủy…” Một gã khác có cái bụng bia thốt lên: “Đệt!” – giọng đầy bất mãn – “Anh, sao anh không nói rõ từ đầu? Anh muốn lôi tụi em đi chết à?” Người đàn ông của Thục Phân, chân vẫn còn run, nghiến răng cố tỏ ra cứng cỏi: “Sợ cái gì! Dù hắn có là người câm thì sao? Chúng ta đông người thế này, không lẽ không đánh nổi một mình hắn?” Gã gầy mặt dài đáp: “Vậy anh cứ đánh đi, em về nhà ăn cơm đây. Không về là mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840082/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.