Hai bên im lặng, nhưng không khí dường như sôi sục bên dưới. Đàm Khê Nguyệt định cử động nhưng lại không dám, sợ sẽ kích động điều gì đó, đến nỗi hơi thở cũng ngưng lại. Khi cô vừa nghiêng đầu một chút, anh đã áp sát lại gần, môi hai người chỉ vừa chạm nhau thì cổng ngoài vang lên tiếng gõ “cộc cộc”. Đàm Khê Nguyệt giật mình, thần kinh căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Cô đẩy anh ra, thì thầm: “Anh ra xem ai tới đi.” Lục Tranh cúi người, khẽ cắn môi cô một cái, rồi lại cắn thêm cái nữa mới chịu buông ra. Anh gõ gõ ngón tay lên bảng đen, viết cho cô rằng tránh mùng một không tránh khỏi ngày rằm. Đàm Khê Nguyệt ngượng ngùng đá anh một cái: “Mau ra đi.” Cô thích anh dịu dàng hay mạnh mẽ hơn, anh vẫn chưa rõ. Nhưng anh thích nhìn cô nóng nảy đỏ mặt thế này. Lục Tranh đưa tay nâng cằm cô lên, hôn thêm hai cái nữa mới thong thả đi ra ngoài. Đàm Khê Nguyệt ném viên phấn vào lưng anh. Anh quay đầu lại, cô vội vàng đóng cửa phòng ngủ, khóa một lần, vẫn thấy chưa yên tâm, lại khóa thêm lần nữa. Cô dựa lưng vào cửa, chạm nhẹ lên đôi môi hơi nóng, mắt lại nhìn dòng chữ trên bảng đen, đỏ mặt lầm bầm một câu “đồ lưu manh”, rồi đi lấy khăn lau từ phòng tắm ra, lau sạch sẽ mấy chữ trên bảng. Từ cổng vọng vào tiếng nói chuyện mơ hồ, nghe như giọng chị dâu. Đàm Khê Nguyệt vặn khóa cửa bước nhanh ra ngoài, thấy Thẩm Nhã Bình vẻ mặt gấp gáp đi theo Lục Tranh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840083/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.